Linh Lung giống như nghe thấy Nạp Lam nói, không hề phát ra tiếngkhóc và nói lời vô nghĩa, vẻ mặt cũng bình thản rất nhiều, lần này nàngthật đã ngủ, không hề mơ thấy ác mộng.
“Tại sao lại ngủ?” Nạp Lam nhíu mày nói.
Tiểu Thuận Tử nhìn lên giường dò xét một cái, có chút đồng tìnhnói:“Nhìn dáng vẻ của Linh Lung cô nương xem ra rất mệt, giống như thậtlâu không có giấc ngủ ngon,cho nên mới mơ thấy ác mộng.”.
“Ưm! Hình như là đúng là như vậy, không biết nàng nói người giết cha mình là ai?” Nạp Lam trầm ngâm .
“Hoàng Thượng rất quan tâm?” Tiểu Thuận Tử dò hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Nạp Lam không khỏi đỏ lên, không khỏi có chútxấu hổ chuyển thành giận dữ hỏi lại:“Nàng có liên quan gì đến trẫm? Trẫm làm sao quan tâm nàng?”.
“Nô tài cũng thấy không có chuyện đó.Nếu hoàng thượng không thíchLinh Lung cô nương, nô tài sẽ gọi người đưa nàng chuyển đến điện Hoạ MiTiểu Trúc, cũng không để cho nàng ngủ ở trên giường của hoàng thượng,gây trở ngại Hoàng Thượng nghỉ ngơi, có phải hay không?” Tiểu Thuận Tửcố ý nói. Hắn xem chủ tử có thể trả lời như thế nàoㄍーㄥ
Dưới tình thế cấp bách Nạp Lam khẽ gọi,“Chậm đã! Nàng thật khó khănmới ngủ được, các ngươi lỡ như đánh thức nàng, nàng lại khóc lên, đếnlúc đó ngươi phụ trách dỗ nàng sao?”.
Tiểu Thuận Tử giả bộ không có nhìn ra vẻ mặt ân cần của chủ tử, rất phối hợp hỏi:“Vậy ý Hoàng Thượng là……”.
“Cứ cho nàng ngủ ở nơi này, đừng đuổi nàng đi,lúc này mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-dau-den-day-voi-tram/2844089/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.