“Phượng Minh Điện?” Tiểu Thuận Tử thất thanh kêu to,“Hoàng Thượng,ngài không phải là muốn……” Trời ạ! Nhưng Nạp Lam chỉ cười không nói, bất quá nụ cười kia có vẻ biến hoá kỳ lạ khó lường, làm cho Tiểu Thuận Tửnhìn thấy da đầu thẳng run lên.
“Hoàng, Hoàng Thượng, như vậy không tốt lắm đâu! Người ta chung quylà tiểu cô nương, ngài trò đùa dai như vậy dường như không hay…… Ách……Nô tài là nói…… Hoàng Thượng muốn làm như thế nào thì làm như thế ấyđi.” Lúc Nạp Lam trừng mắt như ăn thịt người,Tiểu Thuận Tử đem lời nóicứng rắn đảo ngược lại.
Nạp Lam hét lên,“Còn không mau chuẩn bị kiệu!”.
Tiểu Thuận Tử xoa xoa hai tay, cười đến miệng cứng ngắc.“Hoàng Thượng cần gì phải tự mình đi một chuyến, không bằng để cho nô tài đi thay.”.
“Trẫm muốn tận mắt thấy dáng vẻ kêu cứu của nàng, bằng không trẫm không cam lòng.”.
Ai! Hoàng Thượng thật đúng là đứa nhỏ không lớn,lại ghi hận như vậy,mới có thể nghĩ ra thủ đoạn trả thù như vậy. Nhưng mà, lỡ như Linh Lungcô nương có cái cái gì sơ xuất, hoàng thái hậu trách tội xuống dưới,chính mình cũng là đồng lõa, giống như chạy trời không khỏi nắng nha!Tiểu Thuận Tử buồn rầu nghĩ.
Nạp Lam không kiên nhẫn quát:“Tiểu Thuận Tử, còn không mau đi!”.
“Dạ, nô tài đi liền.” Tiểu Thuận Tử chạy đến sắp té.
“Hừ! Xú nha đầu kia tuyệt đối không thể nghĩ trẫm xuất chiêu này,thừa dịp nàng ngủ say! Thả vào trong chăn của nàng, để nàng sợ tới mứcnàng kinh thanh thét chói tai, đến lúc đó nhất định vô cùng vui nhộn,trẫm sẽ chờ xem nàng kêu cứu.” Nạp Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-dau-den-day-voi-tram/10079/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.