Lúc Lâm Thế Vân đi ra từ phòng thẩm vấn, liền chạm mặt Diệp Ninh, bà ta giật mình, đợi sau khi thấy rõ thật sự là Diệp Ninh, lập tức bước nhanh tới trước: “Sao con lại ở chỗ này?”
Tiếp đó bà ta trông thấy chiếc còng số 8 trên tay Diệp Ninh, cùng hai người cảnh sát hai bên trái phải đang dẫn anh đi.
Bà ta sửng sốt, không dám tin nhìn Diệp Ninh, muốn nói gì đó, môi giật giật, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Phụ trách Lâm Thế Vân là nữ cảnh sát Tiểu Ngô, cô vội vàng tiến lên kéo Lâm Thế Vân ra: “Lâm phu nhân, bà có thể về rồi, đã làm phiền bà, xin bà thứ lỗi......”
Trái ngược với Lâm Thế Vân đang khiếp sợ, vẻ mặt Diệp Ninh thản nhiên hơn rất nhiều: “Mẹ, mẹ về nhà trước đi.”
Lâm Thế Vân hốt hoảng bị Tiểu Ngô kéo ra, trơ mắt nhìn Diệp Ninh bị mang vào phòng thẩm vấn, cửa “rầm” một tiếng đóng lại, bà ta mới giật mình bừng tỉnh, bắt lấy Tiểu Ngô, lo lắng hỏi: “Con trai tôi phạm tội gì? Sao các người lại bắt con tôi?”
Cánh tay Tiểu Ngô bị niết đến phát đau, trong lòng âm thầm nói thầm, cái gì mà con bà phạm tội gì, rõ ràng là tự con bà ra đầu thú, nhìn bộ dạng cũng đàng hoàng tử tế, không ngờ rằng lại là thủ phạm giết người.
Trong lòng cô thì nói thầm như vậy, nhưng miệng vẫn đơn giản giải thích cho bà ta.
“Không thể nào! Không thể nào! Không phải nó! Không phải nó!” Lâm Thế Vân ngơ ngác, bất tri bất giác nước mắt liền rơi xuống, bởi vì bị nhốt ở sở cảnh sát hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, nên thần sắc bà ta tiều tụy, đáy mắt uể oải tối đen, màu da xám xịt, đã sớm không còn phong thái của một vị phu nhân nổi tiếng cả thành phố Z nữa rồi, bà ta qua loa lau đáy mắt ẩm ướt, vẻ mặt hoảng sợ không thể che giấu được.
Bà ta gắt gao nắm chặt cánh tay Tiểu Ngô, dường như đây là cách duy nhất, làm cho đối phương tin tưởng lời nói của mình: “Là tôi, giết người là tôi, không liên quan gì đến con tôi cả.”
Lâm Thế Vân lúc này trong lòng hoảng sợ, làm sao bà ta cũng không nghĩ ra, vì sao Diệp Ninh lại đột nhiên đến tự thú, nhưng hiện tại có một việc quan trọng hơn, là phải cứu Diệp Ninh ra, nó còn trẻ, còn có cả một tiền đồ rộng lớn, sao có thể bởi vì chuyện này mà hủy đi tất cả?
Tiểu Ngô vẻ mặt phức tạp, hơn hai mươi mấy tiếng, Lâm Thế Vân một câu cũng không nói, lãnh đạo cấp cao thì lại tạo áp lực, nếu tiếp tục không hỏi ra, bọn họ cũng chỉ có thể thả Lâm Thế Vân, còn phải nhận sự phê bình của dư luận, ai mà ngờ được, Diệp Ninh bỗng nhiên đến tự thú, thừa nhận là chính mình giết Cố Dung.
Trong lòng Tiểu Ngô thở dài, bất luận là con thay mẹ gánh tội, hay là mẹ thay con gánh tội...... Sớm biết như thế, trước kia sao lại làm?
“Lâm phu nhân, tội giết người cũng không phải trò đùa, không thể tự tiện nhận bừa.”
Lâm Thế Vân giật mình, như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, không sai, Diệp Ninh đã tự thú, bà ta hiện tại không thể hoang mang lo sợ, nói chuyện lung tung, trong đoạn phim ngắn giúp Lâm Miểu Miểu rửa sạch hiềm nghi kia, đem xác giấu vào cốp xe là hai người, nói cách khác sẽ có hai nghi phạm trong vụ án của Cố Dung, nếu bà thừa nhận, chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa, cứu không được Diệp Ninh, còn liên lụy tới bản thân.
Bà ta miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cứng ngắc cười: “Ngô cảnh quan, vừa rồi tôi có chút kích động, nhìn thấy con mình...... Người làm mẹ nào mà không muốn bảo vệ con mình kia chứ.”
Tiểu Ngô đang muốn báo lại với Vương Húc tình huống của Lâm Thế Vân, điện thoại còn chưa thông, Lâm Thế Vân liền sửa lời, lý do cũng vô cùng đường hoàng.
Lâm Thế Vân sau khi rời khỏi sở cảnh sát, bên ngoài đã có người đứng chờ bà ta, bà ta vốn tưởng là Diệp Đạo, không nghĩ tới lại là Lâm Thế Quần.
Lâm Thế Vân cũng không quản còn có lái xe ở đây, liền vội vàng hỏi thẳng: “Anh hai, chuyện của Diệp Ninh là thế nào?”
Lâm Thế Quần không trả lời, mà bảo lái xe chạy tới biệt thự riêng của ông. Lâm Thế Vân đương nhiên cũng không phải đứa ngốc, biết trên xe không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện, trong lòng tràn đầy nhẫn nại, lo lắng và nghi hoặc, gọi điện thoại cho Diệp Đạo, Diệp Đạo hiển nhiên cũng vừa mới biết được chuyện Diệp Ninh đi tự thú, trong giọng nói mang theo khiếp sợ và kinh hoàng.
“Em đang ở sở cảnh sát?” Diệp Đạo trầm giọng hỏi, “Anh cho người tới đón em.”
“Anh hai đã tới đón em.”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, Lâm Thế Vân vội vàng “Alo” hai tiếng, Diệp Đạo ngữ khí trầm trọng mở miệng, “Anh cũng vừa mới biết tin, anh hai nắm tin thật nhanh a.”
Lời kia vừa thốt ra, đồng tử Lâm Thế Vân hơi hơi co rụt lại, vội quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh buốt của Lâm Thế Quần, ngay cả lời tiếp theo Diệp Đạo nói bà ta cũng không nghe rõ.
Vài giây sau, bà ta cũng phục hồi tinh thần lại, nghe Diệp Đạo nói lại những đã chuyện xảy ra lúc bà ta bị giam giữ hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, bị cánh báo chí khắp nơi đưa tin, mà Lâm gia, không ngờ lại không dùng bất cứ biện pháp khắc chế nào, đợi đến lúc hắn biết được, sự tình đã không thể ngăn chặn.
Đáy lòng Lâm Thế Vân như bị ngâm trong hầm băng, bỗng nhiên cảm thấy người anh trước mặt mình sao trở nên xa lạ quá.
“Thế Vân, em hiểu được ý của anh không?”
“Anh muốn nói gì?” Lâm Thế Vân mờ mịt hỏi.
“Chuyện của Diệp Ninh, em thử hỏi anh hai xem ảnh định tính toán thế nào? Diệp Ninh sao có thể vô duyên vô cớ đi tự thú? Thế Vân? Thế Vân?”
Lâm Thế Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước, vài giây sau, mới đáp một câu: “Em đã biết.”
Cúp điện thoại, bà ta cơ hồ không cầm nổi chiếc di động, bàn tay vô lực rơi phịch xuống ghế, chiếc di động bị lực tác động bật lên, rồi rơi xuống bên cạnh, nỗi lo lắng kinh hoảng vừa rồi đều biến thành trống trải mờ mịt.
Xe dừng lại ở biệt thư tư nhân của Lâm Thế Quần, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lâm Thế Quần và Lâm Thế Vân.
Lâm Thế Quần dường như cũng không sốt ruột, chỉ lẳng lặng đứng bên cửa sổ, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một hồi lâu, Lâm Thế Vân rốt cục ngẩng đầu, nơi đáy mắt sâu thẳm hiện rõ hiện thấp thỏm lo âu: “Anh......, chuyện Diệp Ninh đi tự thú, anh có biết không?”
Lâm Thế Quần vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Anh biết. Là anh bảo nó đi tự thú.”
Vừa dứt lời, ở hơn mười giây trước, Lâm Thế Vân còn suy yếu không chịu nổi, hoang mang lo sợ đến tột cùng, chỉ trong chớp mắt, liền trở nên điên cuồng, bà ta trừng lớn hai mắt, nghiến từng chữ một, dường như hao hết sức lực còn lại trong cơ thể: “Vì, sao?”
Bà ta cũng không cho Lâm Thế Quần thời gian trả lời, sau khi thốt ra hai chữ này, giọng nói của bà ta trở nên càng ngày càng kích động, trong ánh mắt thậm chí hiện lên một tia hung ác: “Vì cái gì? Anh trai! Nó là con trai em! Nó là con trai em, là cháu ngoại trai của anh!”
Lâm Thế Quần rốt cục cũng xoay đầu qua, bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của em gái, sau vài giây, mới mở miệng: “Anh cũng muốn hỏi, vì cái gì, vì cái gì muốn vu oan cho Lâm Miểu Miểu, em chẳng lẽ...... Không biết con bé là con gái của anh? Là cháu gái của em?”
“Lâm Miểu Miểu?” Lâm Thế Vân ngẩn ra, sau đó châm chọc nở nụ cười, “Một đứa con hoang cũng xứng là cháu gái của em sao?”
Sắc mặt Lâm Thế Quần chợt lạnh lùng, ánh mắt khi nhìn Lâm Thế Vân giống như từng trận sấm chớp tàn phá bừa bãi trên tầng mây cao tít, trong căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng cười châm biếm của bà ta, bén nhọn mà lại chói tai.
“Anh trai, anh đang kể chuyện cười gì thế? Nó cũng xứng để so sánh với Diệp Ninh? Bất quá chỉ là đứa con hoang của ả đàn bà ti tiện sinh ra mà thôi......”
Lâm Thế Vân rốt cục phát hiện có chỗ không đúng, nụ cười châm biếm dần cứng lại trên mặt, tiếp theo đó dường như có một vết nứt lan dài từ trên trán xuống hai má bà ta.
Rõ ràng đã vào mùa hạ, nhiệt độ trong phòng lại lạnh lẽo đến rung người, bà ta mím chặt môi, không dám tin hỏi, “Anh bởi vì Lâm Miểu Miểu, cho nên mới ép Diệp Ninh đi tự thú?”
Bà ta ngây người rất lâu, giống như không thể chấp nhận được đáp án như vậy, bà ta vừa rồi còn tưởng rằng Lâm Thế Quần đã biết mình giết chết Cố Dung, cho nên mới ép Diệp Ninh đi tự thú.
Lâm Thế Vân cuối cùng vẫn không mất đi toàn bộ lý trí, dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lâm Thế Quần, khiến bà ta ớn lạnh sởn cả gai ốc, nhưng không có cách nào mất đi lý trí, thoáng lấy lại bình tĩnh, bà ta né tránh tầm mắt của Lâm Thế Quần: “Em không có vu hãm Lâm Miểu Miểu, em quả thật nhận được tin nhắn của Cố Dung nên mới......”
“A --” Lâm Thế Quần bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, thản nhiên nhìn chằm chằm bà ta.
Giọng nói của Lâm Thế Vân im bặt, ánh mắt của Lâm Thế Quần khiến bà ta cảm thấy không thể lẫn trốn, trong lòng cả kinh, đầu “ong ong” kêu vang, si ngốc hỏi,“Anh đã biết?”
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng bà ta biết Lâm Thế Quần hiểu được.
Lâm Thế Quần vẫn như cũ không có một chút biến hóa, thần sắc lãnh đạm, yên lặng, bà ta bỗng nhiên tiến lên hai bước, gắt gao bắt lấy ống tay áo của ông,“Anh đã biết?”
Giọng nói của bà ta bỗng nhiên nhẹ bẫng, đáy lòng lo âu bất an tột độ, các loại ý niệm trong đầu xoay chuyển hỗn loạn, không ngừng hiện lên, thật lâu sau bà ta buông lỏng tay áo Lâm Thế Quần, giống như mất đi toàn bộ sức lực.
Nhưng lại qua hơn mười giây, bà ta lại kích động tiến lên: “Anh, anh còn chưa biết phải không? Con tiện nhân kia, thật đúng là chị dâu tốt của em, thật sự là chị dâu tốt a, uổng công em moi tim móc phổi đối xử tốt với ả ta, ả ta lại đối xử với em như vậy, ả ta và Diệp Đạo, ả ta lại có thể cùng Diệp Đạo......” Giọng nói của bà ta vội vàng, bà ta nghĩ nếu như nói ra, ít nhất có thể......
Nhưng khi ngẩng đầu, bà ta mới phát hiện biểu tình của Lâm Thế Quần, từ đầu tới cuối đều không mảy may biến hóa một chút nào cả.
Trong lòng Lâm Thế Vân bỗng nhiên dâng lên nổi sợ hãi rất lớn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lâm Thế Quần, xa lạ khiến bà ta giật thót. Ở Lâm gia, bà ta sợ nhất vẫn luôn là anh trai của mình, những việc nhỏ không quan trọng Lâm Thế Quần chưa bao giờ so đo với bà ta, chẳng hạn như Lâm Miểu Miểu, Lâm Thế Quần trước kia chưa bao giờ tranh cãi với bà ta, thế nhưng hiện tại, vì sao bỗng dưng anh trai lại tính toán như vậy? Hay là vẫn bởi vì bà ta đã giết Cố Dung? Cố Dung cho dù có ngoại tình, nhưng rốt cuộc vẫn là vợ chính thức của Lâm Thế Quần.
Bà ta mím môi, sắc mặt trắng bệch như quỷ: “Em không phải cố ý giết chết ả, em chỉ muốn tới hỏi ả vì sao......, sau đó bọn em tranh cãi với nhau, ả ta nắm lấy con dao, em...... Em không phải cố ý muốn giết chết ả, em thực sự không phải cố ý ......”
“Diệp Ninh không liên quan tới chuyện này, nó cái gì cũng không biết! Nó cái gì cũng không biết!......”
“Em biết em không nên vu oan cho Lâm Miểu Miểu, là lỗi của em, lỗi của em......”
Bất luận Lâm Thế Vân nói cái gì, Lâm Thế Quần vẫn để mặc bà ta nắm chặt lấy tay áo của mình, một chữ cũng không nói, Lâm Thế Vân rốt cục nhịn không được gào khóc: “Anh...... Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Trên mặt Lâm Thế Quần hiện lên một tia thương hại, lấy văn kiện trên bàn đưa đến trước mặt bà ta: “Chuyện thứ nhất, anh muốn 10% cổ phần Lâm thị trong tay em, và 5% cổ phần trong tay Diệp Ninh.” Ông dừng lại vài giây, ánh mắt tối đen như mực, “Chuyện thứ hai......”
Khi Lâm Miểu Miểu biết chuyện Diệp Ninh đi tự thú đã là vài giờ sau đó, tâm tình của cô trầm xuống, lúc đó cô cho rằng Diệp Ninh là vì muốn giải thích cho Lâm Thế Vân. Khâu Thục Thanh đang tiếp đãi đám bạn già của mình, ngồi quây quần trong Thiên Hà Viên bàn về chuyện áo cưới, Lâm Miểu Miểu vẫn không yên lòng, thím Thanh bỗng nhiên đến nói với cô, có cô gái nào đó tên Phó Thuần gọi điện tới tìm cô.
Giống như lần tiếp điện thoại khó hiểu trước đó, Phó Thuần vẫn ấp úng, tâm tình Lâm Miểu Miểu đang không tốt, đương nhiên không có nhiều kiên nhẫn với cô ta: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Phó Thuần trầm mặc vài giây, lòng phân vân, cắn răng hẹn cô ra gặp mặt.
Lâm Miểu Miểu trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm mơ hồ, chuyện Phó Thuần muốn nói với cô, chỉ sợ không phải là chuyện đơn giản, Phó Thuần là chị em tốt của Lâm Tư.
Cô vẫn thiếu Lâm Tư một món nợ ân tình, năm 8 tuổi cô bị Lâm Thế Quần mang về nhà lớn Lâm gia, cô và Lâm Tư có gặp mặt một lần, lúc bị Lâm Thế Vân mắng, chỉ có Lâm Tư vì cô mà cãi lại hai câu, sau khi biết cô bị đưa đi nước ngoài, Lâm Tư đã lén lút đưa chi phiếu cho cô, cô lại hất tay cô ấy ra, xoay người rời đi.
Bị Cố Dung đuổi tới nước Y, lưu lạc đầu đường, cũng là sau khi Lâm Tư biết được, nói cho Lâm Thế Quần, từ lần gặp mặt ở nhà lớn Lâm gia năm đó, cô vẫn chưa gặp lại Lâm Tư hay liên lạc với cô ấy, nhưng ở trong lòng cô, cảm giác của Lâm Miểu Miểu đối với Lâm Tư là bất đồng, cho nên đối với Phó Thuần mới có thể kính trọng vài phần.
Cô có trực giác, chuyện Phó Thuần sắp nói với cô, rất có khả năng liên quan đến Lâm Tư.
Không đến nửa giờ, Phó Thuần đã tới Thiên Hà Viên, hai người sau khi ngồi xuống ngôi đình nghỉ chân, Lâm Miểu Miểu hỏi: “Cô muốn nói với tôi chuyện gì sao?”
Phó Thuần trên đường đi vẫn luôn rối rắm, biểu tình muốn nói lại thôi, rối rắm đến rối rắm đi, Lâm Miểu Miểu nhìn thấy đã cảm thấy mệt thay cô ấy, Phó Thuần liên tục hít sâu vài hơi, muốn nói lại thôi rối rắm trong chốc lát, mới hạ giọng nói một câu nói.
Lâm Miểu Miểu ngây ngẩn cả người, cảm thấy nghe không rõ, hoặc có lẽ là cô nghe rất rõ, cô không bắt được hàm nghĩa của câu nói kia, mờ mịt nhìn Phó Thuần: “Cô nói cái gì?”
“Lâm Tư không phải là con gái của ba cô.”
Những lời này ở trong đầu Lâm Miểu Miểu lặp đi lặp lại vang vọng một hồi lâu, thật sự là tin tức Phó Thuần mang đến, làm người nghe quá mức kinh sợ, Cố Dung năm đó chính là mang thai Lâm Tư, mới cùng Lâm Thế Quần ‘phụng tử thành hôn’, nếu Lâm Tư không phải con gái Lâm Thế Quần......
Lâm Miểu Miểu cảm thấy đầu óc hơi chút choáng váng, cô mím môi, cảm thấy yết hầu khô khốc: “Đây là thật sự?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]