Chương trước
Chương sau
Sau khi kết thúc, Tông Chính mới chậm rãi cởi hết quần áo, ôm cô đặt lên ghế sô pha, vẻ mặt lười nhác hất hất cằm: "Em đi làm cơm đi, anh đói rồi."

Lâm Miểu Miểu nhắm hai mắt nằm trên ghế sô pha một lúc, mới đưa tay rút mấy tờ giấy trên bàn, lau chùi đống bê bối giữa hai chân, lại chỉnh sửa váy ngủ bị làm cho nhăn nhúm vàmột cái dây áo bị dứt đứt, sau đó mới vịn tay ghế sô pha đứng lên, cô liếc mắt nhìn về hướng phòng tắm, hai chân bủn rủn di chuyển chậm rì, thu dọn hết đồ đạc ngoài cửa của Tông Chính và quần lót của mình rồi quay trở về giường nằm.

Tông Chính tắm rửa xong, thấy Lâm Miểu Miểu chẳng những không đi nấu cơm, còn nghênh ngang nằm trên giường ngủ, lập tức đi tới bên giường kéo cô dậy, Lâm Miểu Miểu lướt một chân qua thắt lưng anh, cơ thể lại ngã về giường, còn xoay người đưa lưng về phía anh.

Cơn tức Tông Chính kìm nén gần hai ngày, vừa mới trút được một nửa lại bị thái độ của Lâm Miểu Miểu kích động, anh xốc chăn của cô lên, đứng bên mép giường, âm trầm nói: "Anh đói rồi!"

Đói?Đói không biết tự đi mà nấu cơm à?

Hơn nửa đêm bị khách không mời mà đến đánh thức, còn thực hiện ý đồ xấu với mình, đó là điều mấu chốt! Trước đây sau khi Tông Chính làm xong, hoặc là ôm cô đi tắm, hoặc là lau chùi qua loa cho cô, rồi ôm cô đi ngủ, chứ không trực tiếp ném cô lên ghế sô pha, không để ý không qua tâm vẫn là lần đầu tiên, quá đáng hơn, anh thoải mái ném cô lên sô pha, còn bảo cô đi nấu cơm cho anh nữa chứ?

Nghĩ hay thật!

Lâm Miểu Miểu ngay cả nhìn anh cũng lười, cánh tay trắng nõn vuốt phẳng chăn rồi tự đắp cho mình, còn bọc một vòng giống như kén tằm vậy.

Lúc Tông Chính đi đã không ăn tối, uống một bụng rượu, ở trên máy bay hiển nhiên anh cũng ăn không vào, nhịn suốt cho đến khi gặp Lâm Miểu Miểu, vừa gặp còn làm vận động thể lực một hồi, tắm xong càng cảm thấy đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng Lâm Miểu Miểu phớt lờ anh, anh ngoại trừ nhìn chằm chằm sau gáy cô hình như cũng không có biện pháp gì.

Anh hừ một tiếng, cũng không phải không có biện pháp, chưa ăn, anh có thể ăn Lâm Miểu Miểu.

Tông Chính kéo cô đang quấn chặt trong chăn ra ngoài, Lâm Miểu Miểu cũng bị phiền đến phát hỏa, một chân quét qua thắt lưng anh, lực đạo nặng một tí, cô không nỡ, lực đạo nhẹ, Tông Chính liền cười nhạo hỏi: "Chân không còn sức rồi ư?"

Anh đè trên người cô gặm một đường từ vành tai đến xương quai xanh, Tông Chính cũng không làm cô đau, nhưng anh lại cắn lên da của cô, vừa liếm vừa mút, như xem cô thành khúc xương thịt vậy.

Sau đó anh lôi tuột dây áo váy ngủ cô mới thay, cắn một cái xuống đỉnh núi cao ngất, vừa ngoạm, vừa cắn, Lâm Miểu Miểu bị anh ngậm đã không chịu nổi, huống hồ anh còn phát ra âm thanh cắn cắn mút mút như vậy, cô nổi cáu đẩy đầu anh, Tông Chính lập tức cắn một cái nữa lên ngực cô, lẽ thẳng khí hùng nhìn cô chằm chằm: "Anh đói bụng rồi."

Với đức hạnh của Tông Chính, không thỏa mãn yêu cầu của anh, anh sẽ lấy sự kiên nhẫn vô cùng vô tận mà làm phiền đến cô, Lâm Miểu Miểu đạp anh hai cái liền, mới hậm hực xuống giường, Tông Chính quấn khăn tắm, theo cô từ phòng ngủ ra phòng khách, nghiêng đầu đánh giá chỗ ở của cô.

Lâm Miểu Miểu cũng lười hỏi Tông Chính ăn cái gì, từ trong tủ lạnh lục ra một hộp mì ống. Tông Chính bụng đói ngửi thấy mùi liền đi ngay đến nhà bếp, vừa nhìn thấy mì ống, đã không mấy vui vẻ, nhưng nhìn đến sắc mặt của Lâm Miểu Miểu, anh đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, bộ dạng lười biếng ngồi ở bên bàn đối diện nhà bếp hiện đại thiết kế theo không gian mở, nhìn cô, nhìn một lúc anh hỏi: "Rốt cuộc vì sao em quay về nước Y?"

Cái tay nắm muôi của Lâm Miểu Miểu ngừng lại một lúc, bây giờ cô đã suy nghĩ rõ ràng, cũng nhận được câu trả lời của Tông Chính, nếu cô và anh đều không muốn ly hôn, vậy cô cũng không định nhắc lại chuyện giấy thỏa thuận ly hôn, trong lúc nhất thời lại không nghĩ được lý do khác, cho nên cô dứt khoát im lặng.

Tông Chính đi tới bên người cô hỏi: "Có liên quan tới anh ư?"

"Không liên quan đến anh."Cô bình tĩnh trả lời.

"Không liên quan ư?"Tông Chính nhìn vào hai mắt cô, cười lạnh chất vấn, "Hai ngày nay thái độ em đối với anh là gì?Vô duyên vô cớ lại nhắc đến chuyện ly hôn, còn nghi ngờ anh?Em giải thích rõ cho anh!"Giọng nói của anh càng lúc cànggay gắt, câu cuối cùng gần như gào lên với cô.

Tông Chính và Lâm Miểu Miểu sống với nhau lâu như vậy, sớm biết rõ cô là người như thế nào, cô không nói tiếng nào đã đi, sau khi rời đi lại từ chối liên lạc với anh, nếu như là người khác, có lẽ sẽ là vì tâm trạng không tốt giận chó đánh mèo, nhưng Lâm Miểu Miểu không phải người như vậy, anh nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không muốn thừa nhận, Lâm Miểu Miểu rời đi có thể là vì anh.

Rốt cuộc chỗ nào chọc đến cô? Buổi sáng hôm đó còn rất tốt mà.

Chính xác mà nói, trước khi cô đi tìm văn kiện còn rất ổn, nhưng sau đó đột nhiên xảy ra vấn đề.

"Có phải ai đó nói lung tung gì với em không?" Anh chỉ có thể nghĩ tới một khả năng duy nhất, lúc cô đi, Trương Vi đúng lúc trở về, có phải có người nói với cô chuyện của Trương Vi, khiến cô hiểu lầm cái gì hay không.

Lâm Miểu Miểu đang nghĩ xem làm thế nào che giấu cho qua chuyện này, Tông Chính tự mình đưa ra một lý do, cô lập tức ậm ờ "à" một tiếng.

Tông Chính im lặng một lúc, bỗng nhiên hối hận sự tùy ý trước kia, nếu như anh sớm biết có một ngày sẽ gặp lại cô, anh nhất định sẽ kiên trì rất kiên trì chờ đợi cô.

Lâm Miểu Miểu nào biết Tông Chính đang nghĩ gì, thấy anh bỗng nhiên không nói chuyện, cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đổ mì xào ra đĩa, đặt lên bàn ăn, sau đó đem nồi đĩa rửa sạch sẽ, tháo tạp dề xuống, định trở về ngủ tiếp.

Lúc đi ngang qua bên người Tông Chính, bất thình lình anh kéo cổtaycô, dùng cằm chỉ vị trí bên cạnh: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Lâm Miểu Miểu khốn đốn thực sự, lúc cọ xoong nồi, con mắt gần như không mở nổi, nghe vậy không cho anh mặt mũi trả lời: "Em muốn đi ngủ."

Tông Chính cắn mì ống, tức giận trong lòng bùng lên, quét mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, lại không thể nổi giận được, anh vừa mới suy nghĩ hồi lâu, định giải thích một chút quá khứ của mình, nhưng Lâm Miểu Miểu căn bản không có hứng thú nghe.

Anh tức giận hất cổtay cô ra, cũng không có tâm trạng giải thích.

Lâm Miểu Miểu che miệng ngáp, trở lại phòng ngủ, leo lên giường không tới mấy phút đã ngủ thiếp đi. Tông Chính cơm nước xong nhìn thấy Lâm Miểu Miểu ngủ ngon như vậy, trong lòng càng sinh ra khó chịu, anh ngàn dặm xa xôi đến gặp cô, cô một bộ dáng xa cách, hoàn toàn xem anh không tồn tại, anh càng nghĩ càng khó chịu, lập tức kiếm chuyện với Lâm Miểu Miểu.

Lâm Miểu Miểu thực sự khốn đốn, chờ anh tiến vào một chút mới tỉnh lại, cô chỉ kịp đá anh mấy cái, tiếp sau đó vẫn luôn bị anh làm cho thở dốc, tâm thần hỗn loạn.

"Dám cúp điện thoại anh?Lá gan của em cũng lớn thật?"

Lâm Miểu Miểu trực tiếp nghiêng đầu qua một bên, Tông Chính nắm cằm của cô xoay trở về, kiêu căng phách lối chất vấn: "Có nhớ anh không? Hử? Nhớ hay không? Nói nhớ anh!"

Lâm Miểu Miểu từ trước đến giờ ăn mềm không ăn cứng, nếu như anh hỏi đàng hoàng tử tế, nhất định cô sẽ trả lời, đằng này mỗi lần anh hỏi đều dùng sức mạnh uy hiếp cô, cô nắm khăn trải giường không ngừng thở dốc, dù cho không muốn để ý đến anh, nhưng với tính khí kia của Tông Chính, cô càng chống lại anh anh càng hăng.

Lâm Miểu Miểu phản ứng không lưu loát rõ ràng như vậy, cô mẫn cảm nơi nào, sợ nhất cái gì, anh đều biết rõ mười mươi, cho nên càng cố trêu chọc khiêu khích cô, không chịu kết thúc, cả một đêm, lại làm hai lần cách quãng, Lâm Miểu Miểu chảynước mắt, Tông Chính mới dừng tay, ôm cô đi tắm, ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.

Tông Chính vừa tỉnh lại liền quan sát người trong lòng, hai má phơn phớt hồng, mềm mại như nước, giống như trái câytươi mới từ trên cây hái xuống, trên thân thể trắng mịn nõn nà đều là vết hồng, anh vừa đắc ý vừa vui sướng, hôn một cái lên trán cô, mới khoan khoáirời giường.

Lúc anh thay quần áo, mới nhớ hôm qua mình đi lên vội quá, quên hành lý trong xe, anh xuống lấy hành lý, lúc đi qua chỗ quản lý, nhân viên quản lý căn hộ cười cười với anh: "Vợ cậu có thích món quà bất ngờ của cậu không?"

Tông Chính sờ mấy chỗ bầm dập sau lưng và bắp đùi, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Cô ấy thích vô cùng."

Lúc Tông Chính ra cửa Lâm Miểu Miểu liền bị anh đánh thức đòi chìa khoá, cô lục trong ngăn kéo chìa khoá dự phòngđưa cho anh, lại ở trên giường mơ mơ màng màng thêm một lúc mới ôm chăn ngồi dậy cho tỉnh táo, chờ Tông Chính quay về mới dậy rửa mặt, ra khỏi cửa phòng ngủ đã nhìn thấy anh đang ngồi bên cửa sổ làm việc bằng ultrabook(1),anh nghe thấy âm thanh của cô liền ngoảnh đầu lại nhìn, ngữ khí rất rõ ràng, coi như là lẽ đương nhiên.

"Lâm Miểu Miểu, anh đói rồi!"

Lâm Miểu Miểu cũng đói, cho dù bất cứ ai hơn nửa đêm giằng co nhau, giữa trưa ngày hôm sau mới dậy, đều sẽ cảm thấy đói, cô chậm chạp tìm mì ống chuẩn bị nhét tạm cho đầy bụng, Tông Chính vừa nhìn thấy đã ầm ĩ: "Đêm qua thì thôi không tính, nhưng hôm nay em còn bảo anh ăn cái này ư?"

Lâm Miểu Miểu quăng ra một câu: "Ăn hay không thì tùy anh."

Anh lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo cô đi ra cửa: "Đi mua thức ăn thôi!"

Lâm Miểu Miểu buồn bực hất tay ra, Tông Chính nắm cũng không chặt lắm, nhưng xương cốt cả người cô đều mềm nhũn, hất một cái không được, cô đành phải mặc cho Tông Chính túm ra ngoài mua thức ăn, bên cạnh khu nhà ở không đến một trăm mét có một siêu thị mini, Tông Chính chắc là lần đầu tiên đi siêu thị, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Buổi trưa ăn gì đây?"

Lâm Miểu Miểu cầm một hộp cá đông lạnh bỏ vào trong xeTông Chính đẩy, rõ ràng chẳng muốn trả lời vấn đề của anh, sắc mặt Tông Chính trầm xuống, dám xem anh không tồn tại ư? Chẳng nhẽ tối qua anh biểu hiện còn chưa có cảm giác thật?

Sau khi về nhà, Lâm Miểu Miểu mới vừa bước vào cửa, cánh cửa sau lưng "bịch" một tiếng bị đóng lại, Tông Chính vứt túi đồ xuống ôm ngang cô. Một giây trước Lâm Miểu Miểu còn khẽ hô một tiếng, một giây kế tiếp đã trấn tĩnh lại, cau mày trừng mắt nhìn anh, Tông Chính một mạch ôm cô vào phòng ngủ, đạp cửa, ném thẳng người lên giường.

Tông Chính vừa cởi nút áo mình vừa giận giữ hỏi: "Xem anh không tồn tại phải không? Lâm Miểu Miểu, em thiếu điều dạy dỗ phải không?"

Chờ anh cởi xong quần áo nhào lên mới phát giác Lâm Miểu Miểu có điểm không đúng.

"Thắt lưng!" Lâm Miểu Miểu một tay ấn hông mình, đau kêu lên một tiếng.

Tông Chính lúc này mới chú ý tới cô đang cắn môi, sắc mặt trắng bệch, anh cuống quít bò từ trên người Lâm Miểu Miểu xuống: "Em làm sao vậy?"

Lâm Miểu Miểu khuôn mặt nhăn nhó, ấn hông của mình, tức giận trừng mắt nhìn Tông Chính: "Hình như trẹo lưng......"

Tông Chính vội vội vàng vàng đưa tay vén quần áo của Lâm Miểu Miểu lên: "Đau chỗ nào? Để anh xem xem."

Anh sốt ruột kiểm tra tình trạng vết thương của cô, nhưng chỉ nhìn thấy cái eo thon thả, chứ chẳng nhìn ra cái gì, anh cẩn thận dùng ngón tay chạm vào: "Là ở đây sao?"

Lâm Miểu Miểu dùng ánh mắt oán hận trừng anh: "Đi lấy túi chườm đá trong tủ lạnh cho em ngay."

Nghề nghiệp trước kia của Lâm Miểu Miểu thế nào cũng sẽ thường xảy ra chấn thương, chẳng qua cô tư chất tốt, lại khéo bảo vệ mình, cho nên rất ít bị thương, nhưng trong nhà vẫn chuẩn bị rất nhiều đồ dùng khi khẩn cấp, Tông Chính tay chân luống cuống cầm túi chườm đá đắp lên trên eo cô, lại không yên tâm chuẩn bị gọi xe cứu thương.

Lâm Miểu Miểu cái trán nhăn nhíu, vội vàng ngăn anh lại, trẹo lưng cũng không nghiêm trọng lắm, chườm lạnh một lúc, dùng thuốc lưu thông tuần hoàn máu là được.

"Ngộ nhỡ nghiêm trọng thì làm sao đây?"Tông Chính cầm điện thoại di động, nét mặt nghiêm túc.

Lâm Miểu Miểu nằm sấp trên giường, tức giận lườm anh, Tông Chính bị trừng sắc mặt cứng ngắc, từ nãy đến giờ, anh đã ân hận lắm rồi, Lâm Miểu Miểu đánh anh đá anh nhiều lần, anh cũng chưa từng đánh lại, đừng nói gì đến việc làm cô bị thương, nào biết chỉ ném lên giường một cái, cô đã bị trẹo lưng, anh nhíu mày, trong lòng ngoài hối hận vẫn là hối hận không thôi.

"Chúng ta cứ nên đi bệnh viện khám thì hơn, ngộ nhỡ......"

Lâm Miểu Miểu khó chịu trả lời: "Em nghỉ ngơi một lát là được rồi."

Tông Chính im lặng mấy giây, lên giường, chống đầu nghiêng người nhìn cô.

"Có đau không?" Ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt cô.

Lâm Miểu Miểu xoay mặt sang bên khác, nếu là trước đây, Tông Chính sớm đã xoay mặt cô lại rồi, nhưng bây giờ, Tông Chính nào dám chạm vào cô, không thể làm gì khác hơn là nhổm dậy bò sang bên kia, nói một loạt tiếng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi......không phải anh cố ý đâu."

Vở kịch nhỏ

Người nào đó cử một phóng viên đi phỏng vấn Tông Chính.

Phóng viên nọ hỏi: "Cái kia, hôm qua có độc giả nói, đàn ông nổi máu ghen rất đáng sợ......Ôi! Ôi! Quân tử động khẩu không động thủ!! Không phải tôi nói! Thật sự không phải tôi nói! Phóng viên nọ nhìn Tông Chính đang vén tay áo, co cẳng chạy biến.

Tông Chính tao nhã vén tay áo xuống, vẻ mặt có chút u ám: "Các cô thì hiểu cái gì? Đàn ông thành thục đương nhiên đòi hỏi sự từng trải và tuổi tác rồi! Huống chi tôi mới 24!!!!!"

Lâm Miểu Miểu lặng lẽ nhìn về phía anh, thành, thụcư???????????

Chú thích:

(1)

超极本: Ultrabook chỉ những máy tính xách tay mỏng, nhẹ, hiệu suất tốt và thời lượng pin dài. Thiết bị này có thể gọi là Notebook di động. Khối lượng chúng thường nhỏ hơn 1.5 kg và cực kì mỏng. Chiếc ultrabook đầu tiên trên thế giới chính là Macbook Air của Apple.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.