Chương trước
Chương sau
Tông Chính hiển nhiên không muốn để Lâm Miểu Miểu đi đón người, vừa mới phát biểu xong ý kiến của mình, chỉ thấy Lâm Miểu Miểu dùng con mắt tối đen như mực nhìn anh: "Anh nói sẽ tôn trọng quyết định của tôi không phải sao?"

Tông Chính im lặng hai giây, nói: "Tôi đi cùng em."

Mễ Chân mở cửa nhìn thấy Lâm Miểu Miểu, đang chuẩn bị đến ôm một cái, ánh mắt đảo qua người đàn ông vẫn đang đứng bên cạnh cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức anh chỉ vừa đưa tay ra, cũng cảm thấy cái tay này gần như bị ánh mắt của anh ta đâm đi đâm lại vô số nhát.

"Nina, lúc nào cậu quay trở lại nước Y?" Mễ Chân lên xe, liền bắt đầu triển khai thế tiến công.

"Khoảng......"

Cô vừa mới mở lời, Tông Chính đang lái xe, thờ ơ nói: "Tôi cùng em trở về."

Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tông Chính, việc này khác với việc theo cô tới đón Mễ Chân, đi nước Y một vòng đi về, thời gian trên không phải mất 24 tiếng đồng hồ, anh mà cũng có thời gian cơ á? Lại nói vì sao anh phải đi cùng cô? Chuyện này sao phải đi cùng? Nhưng mà, lúc anh nói đi cùng cô, sau khi cô vô cùng ngạc nhiên lại có một niềm vui đang dần dần nảy nở.

"Tối thứ sáu đi, sáng thứ hai trở về. Thời gian một ngày đủ xử lý hết chuyện của em chứ? Xe dừng lại ở một ở ngã tư đèn đỏ, anh xoay sang tiếp tục hỏi, "Lúc nào đi? Để tôi sắp xếp trước."

Ánh mắt của Lâm Miểu Miểu đảo qua đảo lại mấy lần trên mặt anh, cảm giác hai ngày nay Tông Chính cho cô rất khác với trước đây, nếu như là lúc trước, rất có thể anh sẽ cười nhạo mỉa mai, tiếp đó chặn lời cô, còn bây giờ......, mặc dù từ trong lời nói không mặn không nhạt của anh, vẫn nghe ra được sự phản đối, nhưng anh sẽ đi cùng cô.

Sống ở nước Y hơn mười năm, ở trong lòng cô căn hộ nhỏ mà cô dùng tiền thưởng của chính mình mua mới là ngôi nhà thật sự của cô, chuyện cô quay về thực sự quan trọng, hình như không, chỉ cần dùng E-mail, điện thoại là có thể xử lý ổn thỏa.

Anh mặc một chiếc áo phông mỏng cổ chữ V, dưới ánh sáng lung linh ban ngày, khuôn mặt không bị che khuất như đường viền của bức tranh sơn dầu, càng thấy anh đẹp trai hơn, anh quay sang chăm chú nhìn cô, khồng hề gấp gáp khi đợi câu trả lời của cô, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, để lộ ra ý uy hiếp.

Lâm Miểu Miểu im lặng suy nghĩ, rõ là bản tính khó đổi!

Tất nhiên cô cũng không có trông mong Tông Chính trong một đêm biến thành dáng vẻ cô mong muốn, ít nhất anh đang thay đổi, biết tôn trọng cô.

"Hơn một tháng sau đi, đến lúc đó khẳng định lại." Cô trở về Z thị, chỉ xin Phác Hoằng Hi nghỉ phép hai tháng, nếu như phần lớn thời gian sau đó đều phải ở lại Z thị, cô sẽ có không ít chuyện cần xử lý, hơn nữa chuyện kết hôn, cô cũng cần tự mình giải thích với Phác Hoằng Hi.

Lúc đến hoa viên Thế Kỷ, mới mười giờ, Tông Chính và Mễ Chân ngồi ở trên ghế sô pha trò chuyện về tin tức kinh tế tài chính hôm nay, Lâm Miểu Miểu vốn còn lo lắng hai người ở cạnh nhau, thấy vậy cũng nhẹ nhõm hẳn, Tông Chính nở nụ cười nhàn nhạt, Mễ Chân cũng duy trì lễ nghi của thân sĩ Châu Âu, nhìn qua dường như thấy "trò chuyện rất vui vẻ", nhưng cô luôn cảm thấy bầu không khí có phần tế nhị.

Cô ngồi bên cạnh Tông Chính, ở giữa cách một khoảng, Tông Chính bỗng nhiên quay sang nhìn cô, cánh tay rắn chắc đưa ngang qua, choàng qua sau lưng, đặt ngang hông cô, cánh tay anh hơi dùng lực, kéo cô về phía ngực mình, Lâm Miểu Miểu ngập ngừng một giây, liền thuận theo điều chỉnh lại tư thế.

Tông Chính vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt ý cười lại giống như vì sao, ngược lại, nụ cười của Mễ Chân trông rất ảm đạm.

Tông Chính từ trước đến giờ đều không phải là người thành thực, ôm thắt lưng của cô vừa được mấy phút, đã bắt đầu bình tĩnh ung dung dùng ngón tay vuốt ve làn da dưới lớp quần áo của cô, cô trừng mắt nhìn anh, anh ngoái đầu nhìn lại cười tủm tỉm.

Lâm Miểu Miểu dưới đáy lòng than thở: Thực sự muốn đánh một trận!

Có Mễ Chân ở đây, cô làm như không để ý rồi véo đùi anh, bàn tay để bên hông của anh lại càng càn rỡ sờ soạng, khóe miệng Lâm Miểu Miểu co rút, muốn đi ra chỗ khác, lại không yên tâm để Tông Chính và Mễ Chân hai người ở một mình với nhau.

Cô nghe nội dung cuộc bàn luận của bọn họ, khuôn mặt hờ hững xem ti vi, cô sống ở nước Y quá lâu, nhiều quan điểm và cái nhìn vốn có ở Trung Quốc có vẻ hơi lỗi thời, cô vẫn đang cố gắng điều chỉnh, nhưng vẫn là không cách nào hiểu Tông Chính, vì sao đối với những người đàn ông bên cạnh cô đều có thái độ thù địch, cô từng hỏi anh nguyên nhân, lại bị anh lấp lửng cho qua.

Cô đang xem phim thần tượng , vừa xem một tập, lập tức ngộ ra, lẽ nào ham muốn chiếm giữ của đàn ông Trung Quốc đều mãnh liệt như vậy sao?

Thế là cô giữ thái độ quan sát học hỏi chăm chú xem ti vi.

Khi ăn trưa, Tông Chính không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Miểu Miểu, ánh mắt nhìn cô dịu dàng gần như chảy thành nước, Lâm Miểu Miểu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, đãi ngộ gắp thức ăn cũng giống như lúc ăn cơm ở Thiên Hà Viên cô, cô từng được hưởng thụ một lần, cô vừa nuốt một quả trứng chim bồ câu hun khói, Tông Chính liền múc một bát canh nấm đặt ở trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô, Lâm Miểu Miểu im lặng múc một muỗng đưa vào trong miệng, Tông Chính đột nhiên đưa tay vén những sợi tóc vương trên gò má cô ra sau tai, sau đó còn nhân tiện sờ đầu cô.

Trong suốt bữa ăn, nét mặt của Lâm Miểu Miểu đều có phần quỷ dị và ngây người, cô nhìn Tông Chính, lại quét mắt nhìn Mễ Chân, tập trung suy nghĩ.

Tông Chính bất thình lình đưa tay xoa lên môi cô, thay cô lau môi, Lâm Miểu Miểu mím môi không nói gì, trên môi cô rõ ràng không có gì cả......

Cô quay sang nhìn anh, anh cho cô một nụ cười rạng rỡ tuyệt đẹp.

Chẳng lẽ anh dùng phương thức này để tuyên bố chủ quyền?

Thật...... ấu trĩ......

Nhưng sự chăm sóc vừa nhẫn nại vừa dịu dàng này, khiến tâm trạng cô rất tốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giường như không tự chủ được nở một nụ cười.

Ngồi đối diện hai người, Mễ Chân thu hết tất cả vào trong đáy mắt, anh hơi cụp mắt xuống, giấu đi toàn bộ tình cảm sâu lặng trong con mắt, vẻ mặt gượng gạo.

Tông Chính mỉm cười hỏi Mễ Chân: "Anh Mễ ăn có quen không?"

Mễ Chân khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lau khóe môi, cười trả lời: "Mùi vị rất ngon, nhưng tôi thích Spaghetti ngày hôm trước Nina làm cho tôi hơn."

Từ sau khi chị Chu trở lại, Lâm Miểu Miểu chịu nhiều đả kích, đã lâu rồi không trổ tài, nghe vậy tâm trạng vui mừng tiếp một câu: "Buổi tối tớ làm cho cậu."

Lâm Miểu Miểu vừa dứt lời, đùi đã bị véo một cái đau, cô trừng mắt nhìn về phía Tông Chính, anh không hề nhìn cô, dường như người vừa nãy véo cô hoàn toàn không phải anh, anh vẻ mặt tự nhiên nói với Mễ Chân: "Sau bữa cơm tối nay, sau này cô ấy chắc chẳng còn cơ hội nào làm cơm Tây nữa......" Anh đưa tay sờ mái tóc mềm mượt của Lâm Miểu Miểu, tốc độ nói rất chậm, "Vì tôi chỉ thích ăn cơm Trung."

Lâm Miểu Miểu áy náy cười với Mễ Chân, sau đó bắp đùi lại bị véo một cái nữa, cô trừng mắt với Tông Chính, Tông Chính vẻ mặt như bình thường gắp khoai lang viên cho cô.

Bầu không khí của bữa cơm này có phần hơi ngột ngạt, Lâm Miểu Miểu không phải là người thích nói chuyện, Mễ Chân trầm mặc hiếm thấy, Tông Chính vẫn bận gắp thức ăn cho cô, như chốn không người uốn những sợi tóc trên đỉnh đầu cô.

Cô không kén ăn, Tông Chính gắp thứ gì cô ăn thứ đó, kết quả không nghĩ qua là......no quá......

Cô mới nhíu mày xoa nhẹ dạ dày, chị Chu đã lặng lẽ đưa thuốc tiêu hóa cho cô.

"Anh Mễ lần đầu tiên tới Trung Quốc, không bằng buổi chiều để tôi đưa anh Mễ đi chơi một số nơi?"

"Anh Tông vừa mới khỏi bệnh, không nên phiền, để Nina đưa tôi đi loanh quanh là được rồi."

Tông Chính vẫn nở nụ cười: "Không phiền, anh là bạn tốt của cô ấy, tôi là chồng cô ấy, đương nhiên muốn thay cô ấy khoản đãi thật tốt với anh, với lại...... Cô ấy cũng chưa quen thuộc Z thị.

Anh quay đầu khoác tay lên vai cô, Lâm Miểu Miểu gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, tớ chưa quen."

Nụ cười của Mễ Chân có chút miễn cưỡng, hơn hai giờ ngắn ngủn, một màn tình cảm thắm thiết như vậy đã diễn ra vô số lần, anh thật không dám khẳng định mình có thể chống đỡ được hết buổi chiều không, tất cả suy nghĩ của anh, gần mười năm chung sống Lâm Miểu Miểu không biết, Tông Chính mới gặp một lần, đã thấy rõ ngay, mỗi một ánh mắt của đối phương dường như đều thể hiện sự đắc ý.

Lẽ nào phải chật vật thế này mà chạy, anh có thể cam tâm không?

Mễ Chân hít một hơi thật sâu, chuyển chủ đề: "Nina, không bằng buổi chiều đưa tớ xem những tác phẩm gần đây của cậu."

Lâm Miểu Miểu im lặng, gần đây cô chụp rất ít ảnh, nội dung của mấy tấm ảnh hầu hết đều là tháp đồng hồ, hoa viên Thế Kỷ, Võ Tòng, phòng chụp ảnh của cô mặc dù chỉ sửa sang lại đơn giản, nhưng mấy ngày vẫn chưa xong, lẽ nào muốn cô ôm máy tính của mình cho Mễ Chân xem?

Sau cùng ba người đi đến trường đua lần trước, Tông Chính và Mễ Chân mỗi người một đội cùng mấy thành viên trong câu lạc bộ đánh một trận bóng.

Nghỉ ngơi giữa trận, Tông Chính vẫy tay về phía Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu vừa đứng lên, lại nhìn thấy Mễ Chân đang đi về phía cô, trong nháy mắt cô cảm thấy rất khó xử, bắt đầu từ buổi sáng, cô đã luôn ở trong thế khó xử, sau cùng cô vẫn đi đến bên cạnh Tông Chính không để tâm giẫm lên thảm cỏ, nguyên nhân rất đơn giản, cái tính khí kia của Tông Chính, cô không những không qua đó còn đi tìm Mễ Chân, khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định sẽ có chuyện.

Anh mặc áo màu trắng, quần cưỡi ngựa màu trắng, thắt lưng đeo đai màu cà phê, dưới chân cũng đi một đôi giày ủng màu cà phê dài tới đầu gối, một tay kéo dây cương, một tay ôm mũ, hỏi: "Có cảm thấy tôi tuyệt vời không?"

Đây là đang nói giữa trận trước khi kết thúc, anh ghi một bàn phải không? Giọng điệu "đòi lời khen" rõ ràng như vậy, khiến Lâm Miểu Miểu hết chỗ nói, sau hai giây mới bình tĩnh theo lời anh khen ngợi: "Rất tuyệt!"

Vừa mới nói xong, khuôn mặt đã bị hôn một cái, sau đó thêm một cái nữa, bởi vì cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, môi anh rất dễ dàng chạm lên môi cô, sau đó chạm vào lại tách ra.

Lâm Miểu Miểu tương đối bình tĩnh dời tầm mắt đi, mấy người xem bên cạnh trông thấy, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cô và Tông Chính, lúc cô nhìn sang, những người kia lên tiếng chào Tông Chính, sau đó nhanh chóng dời đi.

Trận đấu Pô-lo này, khán giả chỉ có các hội viên câu lạc bộ, cũng không có nhiều người, Lâm Miểu Miểu hỏi: "Ở Trung Quốc, trước mặt mọi người hôn nhau có phải hơi......"

Tông Chính không đếm xỉa tới liếc nhìn cô: "Tôi tưởng em chưa bao giờ để ý tới cái nhìn của người khác."

Trước đây quả thực cô không để ý gì, nhưng gần đây......

"Hình như tôi trở nên nhạy cảm hơn." Cô trả lời.

Tông Chính bỗng nhiên cười có vẻ mờ ám: "Lỗ tai nhạy cảm, hay phần ngực nhạy cảm?"

Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi nhìn anh, Tông Chính thả dây cương, sau khi xoa rối tung mái tóc của cô, mới trịnh trọng nói: "Không cần phải để ý tới cái nhìn của người khác."

Cô gật đầu, sau năm phút giữa trận, cô trở lại khán đài, người xem lúc trước bị làm cho giật mình đến gần, lên tiếng chào cô: "Lần trước chúng ta đã gặp ở khách sạn Quân Duyệt, Tông thiếu đang ở cửa nhà vệ sịnh đợi cô, cô có thể không nhìn thấy tôi, lúc đó tôi cũng không biết là cô......"

Lâm Miểu Miểu quả thật không nhìn thấy người này bị Tông Chính và hai người vệ sĩ chặn ở cửa nhà vệ sịnh dọa chạy mất, chỉ gật đầu một cái, ánh mắt tiếp tục theo dõi trận đấu.

"Tôi là Phó Thuần, cô chắc là...nhà họ Lâm......"

Lời Phó Thuần còn chưa dứt, trong lòng Lâm Miểu Miểu đã tự bổ xung thêm ba chữ, cô không trả lời bất cứ điều gì, chỉ hơi cảm khái, cô hình như rất nổi tiếng, một người tình cờ gặp cũng biết được thân phận của cô, ánh mắt của cô không tự chủ được đuổi theo bóng dáng màu trắng trong trận đấu, nhớ tới lời anh nói: Sau này bọn họ sẽ chỉ nhớ cô là người phụ nữ của anh.

Thấy Lâm Miểu Miểu thái độ lạnh nhạt, Phó Thuần lại gần hơn, khẽ nói, "Trước đây tôi là bạn tốt với Lâm Tư, từng nghe cô ấy nhắc tới cô."

Lâm Tư?

Tâm trạng Lâm Miểu Miểu hơi xao động, thật ra thì lúc cô tám tuổi, đã từng gặp Lâm Tư một lần ở đại trạch nhà họ Lâm, Lâm Tư lớn hơn cô hai tuổi, lúc Lâm Thế Vân mắng cô, Lâm Thế Quần đứng ở một bên không nói một lời, trên mặt Cố Dung mang theo sự châm chọc mỉa mai, chỉ có Lâm Tư trên mặt mang theo sự đồng tình và không đành lòng, thậm chí còn vì cô chống đối Lâm Thế Vân.

Đêm hôm đó, lúc cô bị quản gia của Lâm gia đưa đi, Lâm Tư lén đưa cho cô tấm thẻ, trong lòng cô rất rõ ràng, cô gái này là ai, cô vứt tấm thẻ kia xuống đất, hai năm sau, khi Lâm Thế Quần đến nước Y tìm cô, cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa ông ta và Phác Hoằng Hi, lúc đó mới biết Lâm Thế Quần đến nước Y, là vì Lâm Tư.

Giờ đây, bé gái trong trí nhớ đã ngủ sâu trong lòng đất.

Phó Thuần thấy lời của mình cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lâm Miểu Miểu, mỉm cười: "Này, tôi không biết nói chuyện, cô đừng để trong lòng, tôi không có ác ý đâu."

"Cô có chuyện gì không?" Vì Lâm Tư, thái độ của cô tốt hơn chút ít.

Phó Thuần không để tâm mỉm cười: "Không sao, tôi chỉ muốn kết bạn với cô."

Ngày đó ở phòng triển lãm Mễ Lan, Lý Trân cũng giới thiệu mấy cô gái cùng tuổi cho cô, nhưng đối phương phần lớn chỉ coi như nể mặt Lý Trân, nói mấy lời khách sáo, ở trong phòng rửa tay, cô rất nhanh hiểu được nguyên nhân, cho dù cô đã kết hôn với Tông Chính, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa công bố chính thức, thái độ của Tông gia đố với thân phận của cô, khiến cuộc hôn nhân này dường như biến đổi rất nhiều, đương nhiên không ai chủ động đến lấy lòng cô.

Cho dù thật sự có người lấy lòng cô, cũng chỉ vì quan hệ hai nhà Tông Lâm, Lâm Miểu Miểu không xác định mình có thể ứng phó được hay không.

Phó Thuần là người đầu tiên trong những người quyền quý ở Z thị lấy lòng cô.

"Tại sao?" Lâm Miểu Miểu không muốn vòng vo, nếu như người này không nhắc tới Lâm Tư, có lẽ cô chẳng buồn để ý đến cô ta.

Phó Thuần bị con mắt đen như mực của cô làm cho sửng sốt: "Chắc có lẽ vì cô là em gái của Lâm Tư."

Em gái Lâm Tư? Lâm Tư cho là như vậy ư?

Lâm Miểu Miểu vẫn cảm thấy thái độ Lâm Tư đối với cô có phần kỳ lạ, Lâm Tư đáng lẽ ra phải giống như mẹ cô ấy ghét cô mới phải? Lẽ nào Lâm Tư thực sự ngây thơ lương thiện giống như bên ngoài nói, ngay cả con riêng của cha mình, cũng có thể khoan dung?

……

"Nhưng mà, tôi là con riêng." Những lời này được Lâm Miểu Miểu bình thản nói ra, cô không phủ nhận mình là con riêng, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, Lý Yên cũng không phải người thứ ba, bà chỉ là một người bị hại, cũng lương thiện ban cho cô mạng sống.

Phó Thuần hiển nhiên không nghĩ tới, cô sẽ bình tĩnh thản nhiên như vậy mà nói ra những lời này, lại lần nữa sửng sốt, trong ánh mắt của cô rất nhanh thoáng qua một chút đồng cảm, đột nhiên nói: "Thật ra thì......cô không cần để ý, dì Cố cũng là người thứ ba, nếu như không phải vì......" Cô đột nhiên ngừng lại, tinh nghịch nhún vai, "Ha ha, tôi không biết nói chuyện, tôi nói như vậy, cô có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không? Tôi thật sự muốn kết bạn với cô."

Lâm Miểu Miểu ngẩn người, cho tới bây giờ cô chưa từng quan tâm tới ân oán đời trước của Lâm gia, Lý Yên bị ân nhân đưa lên giường của Lâm Thế Quần, đến chết cũng không nói ra người kia là ai, mà ở trong mắt Lâm Thế Quần, có lẽ ông ta ngay cả hình dáng của Lý Yên trông như thế nào cũng không biết ấy chứ?

Hai năm qua Lâm Thế Quần thường đến nước Y thăm cô, cô chỉ cảm thấy chán ghét, nhất là lúc ông ta nhìn cô, lúc nào cũng như đang nhìn một người khác, điểm này khiến cô càng thêm chán ghét.

"Chuyện này cũng không phải bí mật, thế hệ trước rất nhiều người biết."

Thanh âm của Phó Thuần giảm tới mức thấp nhất, vì người xem rất ít, xung quanh hai người cũng không có ai.

Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên nhớ tới lời của đám phu nhân trong phòng tranh Mễ Lan từng bàn tán, ngoại trừ bàn tán về cô, Tông Chính, Lý Trân, Cố Dung cũng không may mắn tránh khỏi.

......

"Trong khoảng thời gian này hình như cũng không thấy Cố Dung."

Một người phụ nữ cười nói: "Bây giờ bà ta có khi chẳng nghĩ ra được ấy chứ, huống hồ là trường hợp ngày hôm nay."

Một người phụ nữ khác cảm khái thở dài: "Con người a, có đôi khi không thể không tin số mệnh."

......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.