Người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, cười cười nói nói, chuyện này đốivới những gia đình bình thường mà nói mỗi ngày đều trải qua, nhưng vớiLâm Miểu Miểu, lại là hy vọng xa vời, Lâm Miểu Miểu bỗng cảm thấy hâm mộ Tông Chính.
Tông Chính gắp thức ăn vào trong bát Lâm Miểu Miểu, mỉm cười với cô. Vềđến Thiên Hà Viên, sự ngạo mạn và tùy hứng từ trong xương cốt của anhdường như được ẩn đi, sự sắc sảo khí thế cường ngạnh cũng mềm đi khôngcòn bén nhọn nữa, lúc anh cười, khóe môi cong lên, trong đôi mắt ý cườilấp lánh, Lâm Miểu Miểu ngây ngẩn. Hai năm trước lần đầu tiên cô gặp anh ta, anh ta cũng từng cười với cô, nụ cười ấy tràn ngập bá đạo và phóngtúng, không hề có sương mù, anh đẹp và rực rỡ như vị thần ánh sáng trong thời Hy Lạp cổ, hai năm sau, Lâm Miểu Miểu không nhớ được hình dáng của Tông Chính, nhưng lại nhớ kỹ dáng vẻ tươi cười sáng chói giống như ánhmặt trời ấy.
Vẻ tươi cười lúc này của Tông Chính với khi đó hoàn toàn khác biệt,nhưng đều giống nhau giống như ánh mặt trời rực rỡ, không hề có hơi mù,khiến cho lòng người ấm áp, chỉ có điều….., Lâm Miểu Miểu mới bị bán cho Tông Chính, nào có rảnh rỗi để ý, chỉ đáp lại anh ta bằng ánh mắt lạnhlùng, Tông Chính không để tâm khóe môi càng cong hơn.
Mặc dù Lâm Miểu Miểu quăng cho Tông Chính mấy ánh mắt lạnh lùng, nhưngtâm trạng cũng thả lỏng hơn, may mà Tông gia không giống Lâm gia, bềngoài sáng láng sạch sẽ, bên trong lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-su-tu-ha-dong/2202056/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.