"Cậu?” Hạ Vũ Hiên dần dần mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Ngạo gần ngay trước mắt.
Thẩm Ngạo cố làm ra vẻ đau lòng đở cậu dậy, đích thân cởi dây thừng trói chặt hai tay của cậu, trong giọng nói tràn đầy tự trách. “Đều tại cậu, nhiều ngày như vậy mới tìm thấy con, Vũ Hiên, bọn họ có làm gì con không?”
Hạ Vũ Hiên hoạt động hai tay hai chân mấy ngày nay không thể động đậy, sâu trong nội tâm lại cảm giác kỳ lạ. “À, bọn họ không làm gì cả, chỉ là trói con lại.”
"Vậy thì tốt. Cậu và cha con chia nhau tìm con, con nhanh về nhà đi, hiện tại anh ấy cũng nhanh sắp điên ——"
Câu nói kế tiếp của Thẩm Ngạo Hạ Vũ Hiên không nghe thấy, cậu chỉ nghe được câu “Anh ấy cũng nhanh sắp điên” Cậu nói ba vì tìm cậu mà nhanh sắp điên…… Đây vẫn là ba cậu sao?
Thẩm Ngạo nhìn ra Hạ Vũ Hiên có hơi xúc động, vội vàng rèn sắt khi còn nóng mà nói: “Nơi này liền giao cho cậu đi, con nhanh về nhà để cho ba con yên tâm. Các người phụ trách đưa Vũ Hiên trở về.”
Từ phía sau hắn đi tới hai người, cung kính nói một câu với Hạ Vũ Hiên: "Thiếu gia xin mời!"
Hạ Vũ Hiên rời khỏi kho hàng rồi mới phát hiện giờ phút này cậu đang ở trong một khu rừng sâu n´I thẩm, cây cối sum xuê, cỏ hoang um tùm. Khó trách nhà kho bị bỏ hoang kia lại ẩm ướt như vậy. Địa phương bí mật như vậy, cậu làm thế nào mà tìm được? Trước không nói cái này, chuyện cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-soi-doi/1521819/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.