Đến gần tối, sau khi Tô Y lần lượt gọi điện thoại cho mọi người xong, muốn tiếp tục gửi tin nhắn cho Tô Nhiên, nhưng mà —— điện thoại di động bị ngoài vùng phủ sóng rồi.
-_-#···
Thật không khéo, khu đóng tiền điện thoại tiểu khu nhà cô ở không vừa đúng lúc đóng cửa. Tô Y chỉ có thể thay quần áo đi qua cầu hoa sen bên ngoài khu nhà để nạp tiền điện thoại. Dưới cây cầu khi giăng đầy đường rầy xe lửa, địa thế hai bên cầu từ thấp đến cao chia ra dựng một bức tường dọc theo cầu, rộng chừng 30m.
Tô Y dựa vào ánh đèn đường màu da cam, che bụng đói đến mức kêu âm ỉ, vội vã đi về phía trước. Thỉnh thoảng có mấy bóng dáng cỡi xe đạp hoặc xe mô-tô gào thét qua bên người. Bởi vì xe ngoại hình cỡ lớn đều được chạy ở một tuyến đường riêng song song trên cầu.
Tô Y tiếp tục đi dọc theo phía bên phải cầu đi về phía trước. Đột nhiên cô nhìn thấy phía trước cách cô không tới 5m, có một người đàn ông mặc đồ đen, mặt hướng ra ngoài, đứng dọc theo cầu.
Thật may là chỗ hắn đứng các mặt đường cũng không tính là quá cao, nhưng phía dưới tùy thời sẽ có xe lửa chạy qua đường ray. Hơn nữa chỗ hắn đứng vừa đúng là hàng rào lằn ranh, nếu như không cẩn thận té xuống, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc nhất thời Tô Y bị dọa, suy nghĩ đầu tiên nhảy lên trong đầu chính là: Người này muốn tự sát!
Tự sát? Tự sát!
Tại sao phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-soi-doi/1521810/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.