Với tôi chỉ có hai loại người, một là bạn bè, hai là kẻ địch.
Dịch: Apry618
Chung Mạn lao như bay vào trong thang máy đang dừng ở đại sảnh. Bốn phía thang máy đều gắn gương sáng chói mắt, cho dù mặt quay về phía nào, cô đều có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ như trái táo của mình.
"Chung Mạn, mày mất mặt quá đi!" Cô giậm chân, khinh bỉ mình trong gương.
Về tới nhà, cô vén rèm cửa sổ nhìn xuống phía dưới, Mạc Lâm đang dựa bên cạnh xe vẫy tay với cô, cô hốt hoảng vội vàng thả rèm xuống, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng máy khởi động, cô mới lại thò đầu ra, nhìn biển số xe quen thuộc dần dần đi xa.
Phù. Cô thở phào một hơi, lại có đôi chút hụt hẫng.
Đi về phía sô pha ngồi xuống, Diệp Minh Hy lẽ ra nên ngủ lại mở cửa bước ra, dựa vào lòng cô nói chuyện linh tinh một hồi, cô đáp lại mà bụng dạ cứ để đâu đâu, bỗng một câu của Diệp Minh Hy làm cô giật mình:
"Có phải chú Mạc sắp về Mỹ rồi không?"
"Ai bảo em vậy?"
"Anh Lục nói với tôi. Vậy có phải là, sau này sẽ không bao giờ gặp chú ấy nữa sao?"
Chẳng để ý tại sao Diệp Minh Hy lại quen thân với Lục Hữu Lương như thế, Chung Mạn thất thần sa vào suy nghĩ của chính mình, lâu sau mới nhớ là phải trả lời câu hỏi, đôi môi khẽ động đậy, vài chữ thốt ra như quả bom nguyên tử nổ ầm ầm trong màn đêm yên tĩnh này...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-shota/2938557/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.