Gian phòng? Gian phòng gì cơ?
Dịch: Apry618
Chung Mạn hơi mê man dựa vào một góc thang máy, tựa đầu vào lớp tường sắt mát lạnh, muốn để cảm giác lạnh lẽo đó xua đi cơn buồn ngủ của mình.
Tối qua về đến nhà không ngờ Diệp Minh Hy vẫn chưa ngủ, ôm theo sách vở đợi cô về giải đáp thắc mắc, còn năm lần bảy lượt phân bua rằnghồi chiều cậu có nghỉ ngơi một chút rồi, giấc ngủ đảm bảo đầy đủ. Thấy cậu ham học như vậy, cô nào có ý nghĩ làm biếng chứ? Bất đắc dĩ đành giảng giải về giới hạn thì một lượt, tới khi mệt đến mức không thể kìm được chống má ngủ gật, Diệp Minh Hy cuối cùng cũng tuyên bố cậu đã hiểu rồi, còn thúc giục cô mau đi ngủ.
Nghĩ tới cái vẻ ông cụ non của cậu, bên môi cô hiện ra nụ cười nhà nhạt. Minh Hy đúng là ngày càng đáng yêu, ai mà nghĩ mấy tháng trước cậu lại là con búp bê Unazukin* không nói không cười?
*Còn có tên là búp bê gật đầu, một loại đồ chơi rất dễ thương của Nhật Bản.
Tinh.
Thang máy đã tới nơi, Chung Mạn gắng gượng mở đôi mắt vẫn còn hơi nhập nhèm, bước vào văn phòng rút ra thẻ của mình cho vào máy chấm công. Sau tiếng cạch thì thấy trên máy hiển thị là 8 giờ 55 phút, thở phào một hơi bỏ thẻ lại, chầm chậm đi về chỗ ngồi của mình.
Vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ làm việc, cô đan chéo tay nằm bò lên trên bàn làm việc, tranh thủ từng giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-shota/2938547/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.