Sếp Mạc, hôm nay tôi có việc phải ở lại công ty tăng ca, không cần phiền anh nữa.
Dịch: Apry618
Lại là thời gian nghỉ trưa, Chung Mạn bê hai hộp cơm bước ra từ phòng trà nước, nói với Lục Hữu Lương đang bận tới sứt đầu mẻ trán: "Tôi mang hộp cơm của anh vào phòng họp nhỏ trước nhé?"
"Ừ ừ." Lục Hữu Lương nghiêng đầu kẹp ống nghe, hai tay lướt nhẹ như múa trên bàn phím, thật sự không dành ra được thời gian để trả lời.
Chung Mạn nhún nhún vai, một mình ở phòng họp nhỏ, gần như ăn xong cơm rồi Lục Hữu Lương mới lững thững đi vào, kéo ghế ra ngồi xuống trước hộp cơm nhưng không hề mở ra.
"Sao vậy? Luyện cách không thủ vật* à?" Chung Mạn tò mò hỏi.
*Lấy được vật mà không tiếp xúc với vậy đó, cách xa một khoảng không gian nhất định.
"Nếu mà cách không thủ vật được thật, tôi chắc chắn sẽ vặn đầu mụ đó xuống!" Lục Hữu Lương tức giận bất bình nói, tay phải còn nắm chặt thành nắm đấm, nện cái "rầm" lên bàn, khiến đồ đạc trên cả chiếc bàn đều nảy lên.
"Vẫn có khách hàng nữ mà anh không xử lý được sao?"
"Thì là Eliza đó, không biết trao đổi như nào nữa, mất mấy lần đều không nói rõ được, lẽ nào tiếng Anh chúng tôi nói không phải cùng một kiểu tiếng Anh sao?" Lục Hữu Lương vô cùng phiền não, Eliza đó là giám đốc của một cửa hàng Tây, đại lý của rất nhiều nhãn hàng, nhất định không được làm mếch lòng. Thế mà anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-shota/2938541/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.