Đồng Dương có vẻ bồn chồn lo sợ, vào nhà hỏi Đồng Yến vài câu như có như không, gọi điện thoại kêu đồ ăn ở ngoài xong lại rơi vào trong lo lắng kéo dài.
Anh ở phòng khách xoay quanh không có mục đích gì, cuối cùng vẫn không thể chờ đến khi người giao đồ ăn tới, tiếp theo ném cho Đồng Yến một câu ăn xong đi ngủ sớm một chút, lập tức đá cánh cửa đi mất.
Đồng Dương mặc áo khoác da rõ ràng không phải của anh, thân trên nhỏ hơn một vòng, nhưng có thể bản thân cũng không phát hiện, cứ như vậy bó sát người.
Hơn nữa nhìn kỹ, sẽ phát hiện vẻ mặt anh mang theo ủ rũ, trong mắt còn có tơ máu, mỏi mệt có thể bởi vì tuổi trẻ mới không quá rõ ràng, trên cằm râu nhú ra cũng không cạo, ngoài ra, không chỉ áo khoác không vừa, ngay cả áo sơ mi cũng nhăn nhúm.
Đồng Yến hỏi anh làm sao vậy, lúc đầu Đồng Dương không chịu nói, Đồng Yến chạy theo, uy hiếp anh sẽ nói cho ba ba biết, Đồng Dương nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười ngây ngốc: "Báo cái gì, anh đi tìm chị dâu cho em."
Thời điểm bình thường Đồng Dương không làm chính sự đều tiện hề hề, thường xuyên trêu chọc làm Đồng Yến tức đến dậm chân, đột nhiên cười khúc khích khiến Đồng Yến trố mắt.
Chẳng qua cậu còn chưa kịp hóng chuyện bát quái, đã nghe tiếng máy xe khởi động, bị làn khói xe vững vàng chặn vào trong bụng.
Sốt ruột hoảng loạn ra ngoài, rất giống tư thế một đi không trở lại, hơn nửa đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-omega-moi-truong-thanh/253919/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.