Chương trước
Chương sau
Lúc đến bệnh viện, An Nhiên còn đang ở phòng cấp cứu.
Diệp Tâm Nhuế chờ ở hành lang giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, cuối cùng cô vẫn là tuổi trẻ, từ nhỏ được nâng ở trong lòng bàn tay lớn lên, làm gì có chuyện trải qua hoàn cảnh thế này? Bóng dáng ngang ngược càn cỡn trước đó mát hết, trông thấy Mục Tinh Ngôn, cô càng thêm chột dạ.
Mục Tỉnh Ngôn cũng không trách cô, chỉ hỏi thăm tình huống cụ thể: “Đến cùng chuyện gì xảy ra? Làm sao đi dạo phố liền xảy ra chuyện? Có phải là đi quá nhiều không? Mọi người mới ra ngoài không bao lâu mà?”
Diệp Tâm Nhuế lặng lẽ meo meo mắt nhìn Kính Tiêu Nhiễm, thấp giọng nói: “Em cũng không biết… trước đó em chỉ nghe nói thân thể cô ta không tốt, cũng không biết cô ta rốt cuộc có bệnh ở đâu, đi dạo phố bình thường, ai biết lại đột nhiên ngất đi? Lúc ấy trông thấy cô ta ho đến mặt đỏ lên, em cũng dọa phát sợ, tưởng rằng hen suyễn cái gì, nhưng lại không quá giống, em liền trực tiếp mang cô ta đến bệnh viện, sau khi cô ta lên xe mới hôn mê, hẳn là…
không có sao chứ?”
Cô không dám nói là cố ý mang An Nhiên đi đường thật xa, còn là cái loại bước nhanh kia, sớm biết An Nhiên chịu không được giày vò như thế, cô tuyệt đối sẽ không làm loạn.
Mục Tinh Ngôn thở dài: “Trước kia cũng từng có loại tình huống này, chỉ cần đưa chữa kịp thời, không bị ngạt thở là được, sẽ không sao, em cũng đừng lo lắng, nhìn em bị dọa đến thế rồi. Cô ấy không thể làm vận động mạnh, cũng không thể đi đường quá xa, sau này cũng đừng gọi cô ấy đi dạo phố chung nữa.”
Kính Tiêu Nhiễm có chút tự trách: “Thật xin lỗi, đều là em không tốt, không liên quan đến Nhuế Nhuế.”
Diệp Tâm Nhuế sợ cô nói lộ ra miệng, vội vàng ôm lấy: “Liên quan gì đến em? Là chị tự muốn kéo cô ta đi dạo phó, nều thật sự xảy ra chuyện cũng là ván đề của chị!”
Mục Tinh Ngôn vẫy vẫy tay: “Được rồi, hai người đừng đóng “chị em tình thâm” ở chỗ này, làm như anh giống người xấu vậy.”
Diệp Tâm Nhuế nhéch miệng: “Anh vốn chính là người xấu, có người con trai bình thường nào tự nhiên mang một người con gái xa lạ về nhà ở chứ?”
Mục Tinh Ngôn đi tới một bên trên ghế ngồi xuống: “Cũng không phải hoàn toàn không liên quan, cơ thể cô ấy yếu như vậy là vì anh.”
Cậu nói ra quá trình anh và An Nhiên gặp nhau, yêu cầu hai người tuyệt đối không được nói ra, nhất là không thể để cho trưởng bối trong nhà biết, sợ bọn họ lo lắng cậu thời gian ở nước ngoài trải qua nước sôi lửa bỏng.
Kỳ thật cũng không có nhiều dày vò, chỉ là quá mệt mỏi, công việc bề bộn thời gian nghỉ ít, đêm gặp An Nhiên, cậu vừa vặn chỉ là muốn một mình ra ngoài hít thở không khí mà thôi.
Biết nguyên do, Kính Tiêu Nhiễm càng cảm thấy mình quá mức, không nên cùng Diệp Tâm Nhuề liên hợp lại “nhằm vào” An Nhiên.
Diệp Tâm Nhuế ngược lại là không nghĩ như vậy, còn rảnh rỗi nói: “Thân thủ anh tốt như vậy, mấy tên côn đồ có thế làm gì anh? Một đao kia cô ta chịu chính là dư thừa, tự mình xông đến, còn ỷ lại vào anh. Coi như cô ta cứu được anh, anh cho cô ta một khoản tiền chẳng phải là xong rồi à? Làm gì nhất định phải mang người về?”
“Anh mang cô ta từ nước Pháp thật xa xôi về, là dự định ở cùng cô ta cả đời sao? Vậy anh dứt khoát cưới cô ta là xong rồi, lấy thân báo đáp mà, cũng không phiền phức.
Bệnh có nặng hơn, đều đã nửa năm, giữa hai người cũng nên thanh toán xong rồi chứ? Bệnh này của cô ta theo cả đời, vậy anh phải chăm sóc cô ta cả đời? Vậy anh cũng đừng đi tai họa cho người khác, một núi không thể chứa hai hổ, cưới cô ta là xong!
Từ trước đến nay cô đều nói chuyện như thế này, có bố cô Diệp Quân Tước là chỗ dựa, cô chưa từng thật sự sợ ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.