Đầu bên kia điện thoại là Kính Thiếu Thanh: “Đình Sâm, cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi đi tìm cậu. Liên quan tới chuyện trước khi Ôn Ngôn gặp nạn, tài xế và bảo mẫu đi cùng đã tìm thấy rồi.”
Mục Đình Sâm nhàn nhạt hít vào một hơi: “Ừm… hiểu rồi, tôi đang ở nhà, cậu qua đây đi.”
Sau khi đợi khoảng nửa giờ, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao cùng bước vào cửa, thật trùng hợp, Diệp Quân Tước cũng đến, abh đến một mình, không có Khúc Thanh Ca. Lúc mọi người ở trong phòng khách nói chuyện, Mục Đình Sâm đã yêu cầu má Lưu đưa Tiểu Đoàn Tủe sang chỗ khác chơi.
Trần Mộng Dao chưa nói mắt đã đỏ hoe: “Tình hình của Ôn Ngôn bây giờ thế nào?”
Mục Đình Sâm nhẹ nhàng lắc đầu, không nói lời nào, anh không muốn thuật lại lời của bác sĩ thêm lần nào nữa, trước mắt mà nói, Ôn Ngôn vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Kính Thiếu Khanh thở dài: “Khi Ôn Ngôn và Quý Á Nam từ trên đỉnh tòa nhà ngã xuống, tài xế của Quý Á Nam cũng có mặt. Họ đã tiêm thuốc cho Ôn Ngôn khi đến sân bay và muốn trực tiếp đưa cô ấy đi.
*Ôn Ngôn cố gắng chống đỡ để bỏ trốn, buộc phải trốn tránh nên chạy vào khách sạn đi thẳng lên sân thượng, lúc này dường như Ôn Ngôn không muốn nhảy xuống, chính là bởi vì tác dụng của thuốc không cầm được nên cô ấy đã ngã xuống.”
Quý Á Nam lao đến mà không hề nghĩ ngợi gì. Tôi nghĩ cạu ta đang có gắng bảo vệ Ôn Ngôn nên đã chét và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817761/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.