Chương trước
Chương sau
Ánh mát Quý Á Nam sáng rực nhìn qua cô: “Vì em. Lúc đầu tôi nghĩ là, sau khi ôm, có thể tôi sẽ buông xuống được, nhưng một khắc tôi ôm em vào lòng, tôi mới biết được, tôi căn bản không có khả năng buông xuống, trong nháy mắt đó, tôi giống như đạt được ước mơ mong muốn rất lâu, lòng tham của tôi sẽ ngày càng nhiều, tôi không thể cứ buông xuống như vậy… Tôi muốn dẫn em đi, đi một nơi ai cũng không tìm được chúng ta. Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại có gắng để em yêu tôi, dù sao tôi đã bỏ ra thời gian nhiều năm như vậy, không sợ tiêu hao thêm nửa đời người còn lại.”
Trong đầu Ôn Ngôn rồi rành một cục, khi cô đặt hết tâm tư suy nghĩ, mới chậm rãi làm rõ chuyện này: “Kha Trăn trước kia đã biết đúng không? Anh ta không chỉ giúp anh làm giả giám định tử vong, còn nhanh chóng cứu tôi lúc mẹ anh bắt cóc tôi, anh ta biết toàn bộ kế hoạch của anh, anh ta nói với tôi những lời kia… Còn có tận lực mang tôi đến hiện trường, đều chỉ là vì để cho tôi tin tưởng hết thảy.
đều là Mục Đình Sâm làm, để cho tôi áy náy, để cho tôi sợ hãi Mục Đình Sâm, để cho tôi rời khỏi anh ấy… có đúng không?”
Quý Á Nam không trả lời thẳng, nhưng ánh mắt lắp lóe đã đầy đủ nói rõ hết thảy.
Kha Trăn lúc trước nói khẳng định như vậy, mẹ Quý nhất định không làm khó cô, cũng là bởi vì bên trong lá thư này, đã trình bày với mẹ Quý là Quý Á Nam căn bản không chết.
Từ đầu tới đuôi, Mục Đình Sâm đều là vô tội, Quý Á Nam cố chấp đến tình trạng kinh khủng!
Ôn Ngôn tận lực nhìn về phía ngón tay Quý Á Nam, không ngoài dự liệu, vì toàn bộ bố cục có thể hoàn mỹ, anh ta thật sống sờ sờ cắt tay mình, cảnh sát một mực tìm không thấy bọn cướp và thi thể, cũng là bởi vì căn bản không tồn tại bọn cướp gì, Quý Á Nam cũng căn bản không chết…
Bây giờ nhớ lại tang lễ, lúc Kha Trăn nhìn thấy cô, phản ứng là kỳ quái như vậy, trước tang lễ, Kha Trăn còn tận lực liên lạc cô, loáng thoáng là không hi vọng cô đến tang lễ, không nghĩ tới cô vẫn nghĩa tình nặng, vẫn đi, mới có chuyện bây giờ bị cầm tù ở đây!
Thật lâu cô mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, thái độ kiên quyết nói: “Anh không thể mang tôi đi, tôi cũng không đi với anh, chết cũng sẽ không. Anh nhốt mình trong quá khứ nhiều năm như vậy, cũng phải đem quãng đời còn lại cầm tù tôi sao? Quý Á Nam, tôi không nợ anh, tôi cũng không yêu cầu anh làm như vậy, anh chỉ là không thể vượt qua được bản thân mình mà thôi, tôi có người yêu, có nhà có chồng có con, anh không thể mang tôi đi! Mục Đình Sâm nhất định sẽ tìm tới nơi này, anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi!”
Nghe được tên Mục Đình Sâm, Quý Á Nam thần sắc lạnh lẽo: “Anh ta cứ để em nhớ mãi không quên như vậy? Tôi sẽ tốt hon anh ta một ngàn lần, tôi tin tưởng một ngày nào đó em sẽ yêu tôi. Tôi biết nếu luôn luôn ở đây, anh ta sẽ tìm tới rất nhanh, cho nên tôi dự định mấy ngày nay liền lên đường, tôi mang em ra nước ngoài.”
Ôn Ngôn lộ ra thần sắc khinh miệt: “Sao anh có thể mang tôi ra nước ngoài? Bây giờ anh là một người “đã chết”, tôi lại không có bắt kỳ giấy tờ chứng nhận gì? Anh giả chết, tương đương việc anh từ bỏ tất cả, có đáng không?”
Quý Á Nam không chút do dự: “Đáng giá, chỉ cần tôi có em, chỉ cần em thuộc về tôi, vậy tất cả mọi thứ này, đều đáng giá. Trong mắt tất cả mọi người tôi đã chết, tôi có hết thảy, cũng sẽ không tiếp tục thuộc về tôi, cũng sao, tôi đã chuẩn bị xong một thân phận khác, nửa đời sau, tôi vẫn có thể để em không lo cơm áo như trước, tất cả mọi thứ em muốn, Mục Đình Sâm có thể cho em, tôi cũng cũng có thể như thế. Về phần em… giấy tờ chứng nhận của em, trong tay tôi, cho nên em an tâm đi theo tôi đỉ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.