Chương trước
Chương sau
Ôn Ngôn vứt mảnh vỡ sứ trong tay, ngoan ngoãn ngồi xuống để bà lão băng bó giúp mình, vừa rồi lực đạo không khống chết tốt, vết thương có chút sâu, nhưng mà còn tốt, trừ việc vết thương còn hơi đau, máu cũng ngừng chảy tôi.
Không biết bao giờ tên kia sẽ tới, chờ rồi chờ, cô lại buồn ngủ không được, tối hôm qua một đêm đều không chợp mắt, cộng thêm thể lẫn xác tinh thần tra tấn, cô thực sự nhịn không được, ngủ thiếp đi.
Cao ốc tập đoàn Mục thị.
Mục Đình Sâm ngồi trước bàn làm việc, có vẻ hơi lo nghĩ.
Ánh mắt anh một mực đặt trên điện thoại di động, vẫn là không có tin tức của Ôn Ngôn, rõ ràng đã liều mạng đi tìm như thế.
Chuyện ở tang lễ đã trắng trợn bị truyền thông đưa tin, anh cũng không có lòng để ý tới, loại cảm giác “đau đớn mất đi tình yêu” làm anh điên cuồng. Rõ ràng người ngay dưới mí mắt anh, rõ ràng anh ở đó, đến cùng là ai đưa cô đi…
Cửa bị người khác gõ, anh mơ hồ mở miệng nói: “Vào.”
Đẩy cửa đi vào là Kính Thiếu Khanh, đáy mắt Mục Đình Sâm lộ ra ánh sáng hi vọng: “Có tin tức?”
Kính Thiếu Khanh lắc đầu, hi vọng đáy mắt Mục Đình Sâm trong nháy mắt bị phá vỡ: “Tiếp tục tìm, đến đây làm gì?”
Kính Thiếu Khanh đi lên trước vỗ vỗ bờ vai của anh: “Đang tìm, vẫn luôn tìm. Tôi tới là muốn phân tích một chút với cậu, tôi luôn cảm tháy chuyện này không đơn giản như: vậy, có thể mang người dưới mí mắt cậu đi, đối phương nhất định là đã sớm chuẩn bị. Người của tôi tra được biển hiệu của xe lúc ấy ở tang lễ hiện trường mang đi Ôn Ngôn đi, sau khi chiếc xe kia mang Ôn Ngôn đi, rất nhanh liền thoát khỏi phạm vi giám sát, cuối cùng lúc tìm tới, xe bị vứt bỏ tại nơi hoang dã, người không biết tung tích.
Mục Đình Sâm không muốn nghe những chỉ tiết này, càng nghe càng sợ hãi: “Còn có chuyện khác không? Nếu để cho tôi bắt được là ai, tôi nhất định phải làm hắn sống không bằng chết!”
Kính Thiếu Khanh uyển chuyển đề nghị: “Nếu không… cậu cần thận hồi tưởng một chút, cậu có kẻ thù nào có thể làm như vậy không?”
Con ngươi Mục Đình Sâm có chút nheo lại: “Kẻ thù sao…
Có nhiều lắm, nhiều đến chính tôi cũng không biết đến cùng có nào… Có dám đối nghịch như thế với tôi không, cũng không nhiều. Tôi mau chóng liệt kê một danh sách cho cậu, lần lượt loại bỏ, có thể tra được.”
Kính Thiếu Khanh có chút im lặng: “Còn phải liệt danh sách? Bây giờ cậu sợ là hối hận đã kết thủ cùng nhiều người như vậy đi? Cậu ngã một lần khôn hơn một chút, về sau khiêm tốn một chút.”
Khiêm tốn một chút? Mục Đình Sâm anh ngược lại muốn khiêm tốn, có khả năng sao? Nơi cao không thể tránh rét lạnh, hẳn là không khác lắm chính là như vậy đi? Anh từ trước đến nay không chủ động gây chuyện thị phi, nhưng phiền phức luôn luôn không ngừng tìm tới cửa, đây không phải là chuyện anh có thể khống chế được. Rất nhiều tình huống, nhìn như anh là chủ động, kì thực là bị động.
Rất nhanh, lại một màn đêm buông xuống.
Mục Đình Sâm kéo lê thân thể mệt mỏi trở về nhà, ánh đèn nhẹ trong Mục thị, nhìn như lúc trước, lại không giống như vậy, người anh chờ mong không biết đã ở phương nào, đang đứng dưới khốn cảnh gì.
Anh sợ hãi mỗi phút giây đối mặt với lạnh lẽo trong phòng, sợ hãi không có Ôn Ngôn mỗi một phút mỗi một giây, loại cảm giác như cả người bị rút sạch kia, đau khổ đến muốn chết đi.
Sau khi vào cửa, Lâm quản gia ra đón: “Thiếu gia…”
Mục Đình Sâm tiện tay đưa áo khoác âu phục cho Lâm quản gia: “Tiểu Đoàn Tử mấy giờ ngủ?”
Lâm quản gia đáp: “Hơn chín giờ là ngủ rồi, chính là…
nhao nhao muốn mẹ, khóc rồng trong chốc lát, Phu nhân bên kia còn không có tin tức… Tôi lo lắng thời gian dài sẽ xảy ra chuyện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.