Chương trước
Chương sau
Bộ dạng anh ôn nhu như vậy, làm Ôn Ngôn nghĩ đến trái lại, có một ngày, Mục Đình Sâm sẽ giết cô không? Giống thủ đoạn hung ác như đối với người khác…
Cô quỷ thần xui khiến hỏi: “Nếu em thật sự làm chuyện anh nhất định không thể tha thứ, anh có muốn em chết không?”
Mục Đình Sâm nao nao, lập tức đáp: “Sẽ không, không thể chịu đựng vậy thì không chịu thôi, từ biệt là được, làm gì nhất định phải anh sống tôi chết? Em ngủ thêm một chút đi, anh đi tắm đây.”
Từ biệt là được…
Nếu quả như thật đến lúc đó, anh có thể làm được hai chữ từ biệt đó sao?
Nghe tiếng nước trong ào ào phòng tắm, Ôn Ngôn nằm ở trên giường, giơ tay lên, môi tả lại vét cát lộn xộn của Quý Á Nam, chữ Mục trước khi chết viết ra cũng có chút khó khăn, cho nên cũng chỉ lưu lại từ “Hòa” sao?
Thi thể Quý Á Nam chậm chạp không hạ lạc, người Quý gia đã đợi không được, trước một tháng khi vụ án phát sinh, tuyên bố cử hành tang lễ.
Ôn Ngôn biết được tin tức từ chỗ Khúc Thanh Ca, Mục Đình Sâm bởi vì chuyện của công ty loay hoay không rảnh bận tâm chuyện khác, cô muốn đến tang lễ, lại sợ ảnh hưởng không tốt, dù sao đối với chuyện này, cô và Mục Đình Sâm, ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Buổi tối một ngày trước tang lễ, Kha Trăn gửi tin nhắn cho cô: “Tang lễ của Á Nam này mai, cô sẽ không đến đúng không?”
Ôn Ngôn còn đang do dự, liền trả lời: “Tôi không biết, còn chưa nghĩ ra, anh biết, có lẽ tôi không tiện đi lắm…”
Kha Trăn không hiểu sao trả lời lại 3 chữ: “Vậy thì tốt.”
Ôn Ngôn có chút không hiểu, hỏi: “Có ý gì? Hình như anh rất không muốn tôi đi, là sợ mẹ Quý Á Nam lại làm gì tôi sao? Nói thật, tôi không sợ, tôi chỉ muốn mình không thẹn với lương tâm.”
Kha Trăn giải thích nói: “Cũng không phải thế, bà ấy sẽ không như vậy với cô nữa, chỉ là tôi lo lắng cô đi ảnh hưởng không tốt, hiện tại tình thế phức tạp, cô vẫn là trốn tránh thì tốt hơn, ngày mai nhất định sẽ có ký giả truyền thông, tôi sợ bọn họ lại đưa tin bát quái.”
Những chuyện này Ôn Ngôn không phải không nghĩ tới, cũng mặc kệ có phải là Mục Đình Sâm hại chết Quý Á Nam hay không, tang lễ Quý Á Nam, cô đều nên đi. Quý Á Nam vượt biển trở về, chỉ vì gặp cô, vì một cái ôm, không riêng đặt cô ở trong lòng nhiều năm như vậy, còn vì cô mở: nhà hàng món Quảng Đông, tình cảm sâu đậm như vậy, cô không thể coi nhẹ, tang lễ sau cùng, cô phải đi.
Cô không nói cho Kha Trăn câu trả lời chắc chắn, chỉ nói là sẽ cân nhắc một chút mới quyết định.
Buổi sáng hôm sau, Mục Đình Sâm thức dậy rất sớm, giống như thường ngày thay đổi một bộ tây trang vừa vặn, xem ra lập tức phải đến công ty.
Ôn Ngôn đang chờ anh rời đi, cô muốn đến tang lễ của Quý Á Nam, nhưng không có ý định nói cho anh biết.
Lúc cô đang giúp anh chỉnh cà vạt, anh đột nhiên hỏi: “Hôm nay là tang lễ Quý Á Nam? Thi thể không tìm được đã cử hành tang lễ, người Quý gia không biết là nghĩ như thế nào.”
Động tác trên tay Ôn Ngôn có chút cứng đờ: là đã xác nhận người đã chết, không cần thiết đợi thêm nữa đi, dạng này xa vời khó tìm thấy thi thể này, cũng không phải chuyện mà, tang lễ sớm muộn cũng phải xử lý.”
Phản ứng nhỏ xíu của cô bị Mục Đình Sâm thu hết vào mắt, anh biết cô sẽ đi, anh lại không định vạch trần, cô là kiểu người thế nào anh biết rất rõ.
Anh để ý chuyện người đàn ông khác ôm cô, nhưng loại chuyện tham dự tang lễ này, anh sẽ rất độ lượng Đến khi Mục Đình Sâm lái xe đi xa, Ôn Ngôn mới thay một cái váy tuyền đen dài, tham gia tang lễ không thích hợp trang điểm, cho nên cô cũng không có tốn bao nhiêu thời gian trên người mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.