Chương trước
Chương sau
Ôn Ngôn lườm anh một cái: “Đến lúc này rồi anh còn nghĩ đến chuyện công ty, có thể có chút nhân tính không?
Không thể bao dung anh ấy một chút? Một tháng đối với người đau đớn mắt đi người vợ yêu thương mà nói, thật sự là có chút ngắn. Bất cứ chuyện gì nếu không tự mình trải nghiệm đều có thể nói thật dễ dàng, một khi đến, mới biết được, loại chuyện đó đau thấu tim gan, là triệt để nhất. Nếu trạng thái của anh ấy không khôi phục, về công ty thì có thể làm gì? Sáng tác phải cần cần linh cảm.”
Tiểu Đoàn Tử “lạch bạch” chạy đến trước mặt Ôn Ngôn: “Mẹ ơi, bà nói con có thể đi học rồi, đúng không?”
Ôn Ngôn đưa tay sờ sờ đầu cậu nhóc: “Đúng, tháng sau có thể đi học, chỉ chớp mắt con cũng đã bố tuổi rồi, sao mẹ đột nhiên lại cảm thầy mình già rồi…?”
Mục Đình Sâm trả cô một cái liếc mắt, đứng dậy đi lên lầu: “Nhanh đi tắm rửa đi, vừa từ ngoài trở về đã nằm trên sa lon rồi”
Ôn Ngôn tiện tay cầm cái gối đạp về hướng anh: “Anh đột nhiên ghét bỏ em là thế nào? Tình cảm phai nhạt rồi?
Trước kia lúc anh ôm em còn gọi bảo bối cơ? Đàn ông đều trở mặt nhanh hơn lật sách sao?”
Mục Đình Sâm theo phản xạ đỡ được gối, vẻ mặt bức bối nhìn cô: “Anh ôm em… gọi bảo bối lúc nào? Em học ai cái này thế?”
Ôn Ngôn ôm lấy con trai nén cười: “Phụ nữ đều biết, còn cần học sao? Được rồi anh, anh đi bận việc của anh đi, nhớ kỹ chuẩn bị kỹ học phí cho con trai anh, hàng năm em có chút tiền lương ít ỏi như vậy, anh đừng bóc lột em.”
Mục Đình Sâm cả mặt ghét bỏ: “Đây gọi là chuyện rồi?
Tốn không đến máy đồng, không cần em để tâm.”
Anh mới vừa lên lâu, Tiểu Đoàn Tử liền hướng về phía Ôn Ngôn gọi một tiếng “Bảo bối”, Ôn Ngôn cười đến run rầy cành hoa: “Mẹ là mẹ, không phải bảo bối của con, bảo bối của con còn đang ở bệnh viện, hôm nào chúng ta đi thăm một chút đi. Con đi chơi đi, mẹ mệt chết rồi, muốn đi tắm rưa.
Chỉ có lúc ở nhà đối diện với Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử, cô mới có thể cười vô tư như thế, nhìn tận mắt thấy Từ Dương Dương nhảy lầu tử vong, làm trong lòng cô có dấu ấn thật sâu sắc, cũng là bóng ma, người đang sống vui vẻ, nói không đã là không còn nữa.
Ngày thứ hai, Đường Xán đến Từ gia, xử lý chuyện mai táng Từ Dương Dương và bốTừ.
Chỉ trong một đên mẹ Từ đã trắng cả tóc, nhìn thương tang không ít: “Đường Xán, mẹ con từ đầu đến cuối đều chưa từng lộ mặt, đều không có một câu, chẳng lẽ bà ta không gặp ác mộng sao? Bức chết con gái của ta, bức chết chồng của ta, bà ta lại không để tâm chút nào sao?”
Đường Xán cầm di ảnh Từ Dương Dương lau sạch, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì: Mẹ yên tâm, con làm xong hậu sự sẽ đi tìm bà ấy, con biết trong lòng mẹ không dễ chịu, con cũng vậy, hiện tại Dương Dương và bố đều đi rồi, nhưng con mãi mãi cũng là con rẻ của mẹ, có nhu cầu về phương diện gì, mẹ cứ nói, con sẽ ở cạnh chăm sóc dưỡng lão cho mẹ đến cuối cùng.”
Vành mắt mẹ Từ đỏ lên cuồng loạn quát lên: “Tôi chỉ cần một câu của bà ta! Dù là nói một câu xin lỗi sao? Khó như thế sao? Nhất định tôi phải đồng quy vô tận với bà ta?
Hiện tại tôi lẻ loi một mình, cái gì cũng không sợ, tôi chỉ sợ anh khó xử, đó là mẹ ruột anh! Sao anh lại có người mẹ như thế chứ?”
Đường Xán treo di ảnh cẩn thận, quan sát một hồi, mới lên tiếng: “Xin lỗi hay không cũng không có ý nghĩa, theo tính tính bà ấy, có xin lỗi cũng không phải thật lòng, vô nghĩa. Nơi này xử lý tốt, con đi trước, có việc tùy thời điện thoại cho con, con còn có chút chuyện cần đi đi xử lý. Mẹ, mẹ phải sống thật tốt, đừng nghĩ đến chuyện đồng quy vô tận với bà ta, không đáng, cũng không cần thiết, đừng nói bà ấy là mẹ con, bà ấy không xứng, về sau, con chỉ có một người mẹ là mẹ.”
Mẹ Từ vịn tay lên sô pha khóc không thành tiếng: “Con gái của mẹ ơi…”
Trấn an xong mẹ Từ, Đường Xán mới rời khỏi.
Anh gọi điện thoại cho Bạch Mộ Tinh, liền gặp trạng thái tắt máy, anh liền trực tiếp đi đến nơi ở của bà ta.
Nhà Bạch Mộ Tinh ở là anh mua cho, đương nhiên cũng có chìa khoá, khi anh mở cửa đi vào, Bạch Mộ Tinh còn đang đắp mặt nạ xem TV, bộ dạng nhàn nhã đó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Lúc nhìn thấy anh, Bạch Mộ Tinh ngây ra một lúc, chột dạ ngồi ngay ngắn: “Con… con tại sao tới đây? Từ gia nhiều chuyện như vậy, đều xử lý xong rồi?”
Đường Xán không lập tức cuồng nộ, anh bất đắc dĩ kìn nén lửa giận ở trong lòng phát tiết ra ngoài lúc một mình.
Anh đi đến trước mặt Bạch Mộ Tinh vứt một cái thẻ ngân hàng xuống: “Đây là tất cả tiền mà tôi có, bà cầm đi, từ nay về sau, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, đừng có nói với người khác tôi là con bà, tôi không có bà mẹ như bà.”
Bạch Mộ Tinh liêc nhìn thẻ ngân hàng trên bàn, cười lạnh một tiếng: “Là Từ Dương Dương tự mình muốn chết, đâu có chuyện gì liên quan tới mẹ? Bồ cô ta tự có bệnh, sốt ruột phát hỏa rồi chết, cũng trách trên đầu ta? Vậy người nhà này cũng quá yếu đuối rồi, sớm biết, mẹ sẽ không chọc vào bọn họ. Là chính bọn họ không biết tốt xấu, cũng biết nhìn xem bản thân mình là ai, người không hợp còn cứ cứng rắn muốn ở cùng nhua? Con thế nhưng là nhà thiết kế nổi tiếng,, con gái nhà đó xứng với con sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.