Chương trước
Chương sau
Trong lúc suy nghĩ bay xa, điện thoại di động của cô đột nhiên kêu lên một chút, là âm thanh nhắc có tin nhắn đến.
Hơn nửa đêm rồi tin rác cũng sẽ không siêng năng như thế, cô nhíu mày mở ra điện thoại xem, là số lạ: “Tôi biết Đình Sâm ở chỗ cô, nó cãi nhau với tôi một trận, rồi ra ngoài. Cô cũng chỉ là người mà nó nhớ đến lúc khó chịu, chỉ thế thôi, đừng quá đắc ý. Người phụ nữ như cô có vô số, mẹ ruột, chỉ có một.”
Là An Tuyết Ly, lần trước Ôn Ngôn đã chặn số của bà rồi, bà lại đổi sang số khác để giày vò.
Ôn Ngôn không thèm chú ý, lại chặn số mới của An Tuyết Ly. Tối thiểu hiện tại Mục Đình Sâm là đang ở trên giường của cô, anh có khó chịu, cũng sẽ không đi tìm những người phụ nữ khác để kiếm an ủi, chỉ thế là đủ rồi.
Hôm sau tỉnh lại, Mục Đình Sâm có chút đau đầu, trong mơ mơ màng màng, có người đang bóp bóp mũi của anh.
Anh mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Đoàn Tử đập vào mi mắt, cáu gắt khi phải thức dậy của anh lập tức tan biết, ôm chặt lấy cậu: “Sao con dậy sớm vậy? Không ngủ nướng sao?”
Tiểu Đoàn Tử cưỡi trên người anh cười khanh khách không ngừng: “Mẹ nói ngủ nướng thì thành con heo nhỏ, bồ là con heo nhỏ. Mẹ bảo con đến gọi bố ăn cơm.”
Mục Đình Sâm lắc lắc đầu, tối hôm qua tới đây như thế nào anh cũng không rõ nữa, anh nằm mơ cũng mơ thế buổi sáng tốt đẹp như thế nàu.
Hai bố con trên giường vui đùa một lát, Ôn Ngôn đi đến: “Làm gì thế? Vẫn chưa chịu dậy? Coi như hôm nay không cần làm việc, cũng không được lãng phí thời gian để ngủ chứ, em đã đồng ý với Tiểu Đoàn Tử là đưa nó ra ngoài chơi rồi.”
Ánh mắt Mục Đình Sâm rơi vào người Ôn Ngôn, thật lâu sau cũng không dời đi. Hôm nay cô mặc áo leo cao cổ mỏng, da trắng như tuyết, cùng quần jean màu nhạt, nhìn qua giống như là bé gái nhà hàng xóm, thuần túy sạch sẽ, giống thời điểm máy năm trước còn ở Mục trạch vậy.
“Ngôn Ngôn, một khi con người bắt đầu hoài niệm, có phải là đã già rồi không?”
Anh đột nhiên lờ mờ hỏi Ôn Ngôn: “Hả? Ý anh là… anh bắt đầu hoài niệm lúc trước, anh già rồi? Em vẫn luôn cảm thấy anh già mà, một người đàn ông già vừa không thú vị vừa lạnh lẽo.”
Khóe miệng Mục Đình Sâm giật một cái: “Tâm tình tốt của sáng sớm đều bị em phá hỏng rồi, ăn cơm ăn cơm, Tiểu Đoàn Tử, mau xuống khỏi người bố!”
Lúc ở bàn ăn cơm, Ôn Ngôn thông báo chuyện An Tuyết Ly nhắn tin ngày hôm qua cho Mục Đình Sâm: “Hai người cãi lớn đến đâu? Em thật tò mò.”
Lúc nhắc đến An Tuyết Ky, Mục Đình Sâm sẽ theo thói quen mà cau mày lại, giống như là ăn phải con ruồi khó chịu vậy, không có cách nào tới gần lại không có cách nào dứt bỏ, anh chỉ có thể không làm gì: “Thì như thế thôi, em cũng không phải không biết. Bà ấy muốn anh triệt để phân rõ giới hạn với em, cả đời này cũng không thể. Ngôn Ngôn, anh nghĩ… không thì kệ bà ấy đi? Mặc kệ bà ấy muốn thế nào, anh cũng không muốn tạm thời nhân nhượng nữa, anh muốn tái hôn với em, để em danh chính ngôn thuận trở lại Mục trạch, anh muốn tổ chức hôn lễ, nói cho tất cả mọi người biết, em là vợ của anh.”
“Khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, sự thật không thay đổi được thì tại sao phải giấu đi? Làm ủy khuất người trước mắt, mới hối hận cả một đời. Mặc dù mẹ nuôi của anh có lỗi với mẹ ruột, nhưng đối với anh, không có chút lỗi lầm nào. Trong lòng anh, mẹ nuôi chính là mẹ ruột. Mẹ nuôi nợ mẹ ruột, anh trả thay bà ấy, nhưng sẽ không dùng phương thức thế này nữa, anh sẽ dưỡng lão lo liệu cho mẹ ruột, nhưng là ở dưới tình huống không làm em ủy khuát.”
Ôn Ngôn giật mình, quyết định của Mục Đình Sâm làm cô có chút rung động, anh khổ sợ nhẫn nhịn lâu như vậy là vì cái gì? Không phải là vì duy trì danh dự cho mẹ nuôi sao?
Chỉ cần là chuyện anh muốn, cô sẽ ủng hộ không điều kiện, dù là nhận ủy khuất cũng không sao. Nhưng bây giờ anh vì cô, muốn tư bỏ…
Cô đã từng mơ ước tới hôn lễ với anh, tương lai tối đẹp với anh, thậm chí lúc này trong đầu cũng đã chạy lòng vòng hình ảnh anh trao nhẫn cưới cho cô trong lễ đường…
Nhưng cuối cùng cô vẫn hời hợt vừa cười vừa nói: “Nói linh tỉnh cái gì thế? Mẹ nuôi của anh là vì anh mới làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy, mặc dù bố em là người bị hại, em không nên nói những lời này… Nhưng em cảm thấy, cách làm của anh không sai, không cần cảm thấy em bị ủy khuất, bởi vì em càng sợ anh ủy khuất hơn, chỉ cần anh không ủy khuất, em thế nào cũng được, thật rõ giới hạn với em, cả đời này cũng không thể. Ngôn Ngôn, anh nghĩ… không thì kệ bà ấy đi? Mặc kệ bà ấy muốn thế nào, anh cũng không muốn tạm thời nhân nhượng nữa, anh muốn tái hôn với em, để em danh chính ngôn thuận trở lại Mục trạch, anh muốn tổ chức hôn lễ, nói cho tất cả mọi người biết, em là vợ của anh.”
“Khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, sự thật không thay đổi được thì tại sao phải giấu đi? Làm ủy khuất người trước mắt, mới hối hận cả một đời. Mặc dù mẹ nuôi của anh có lỗi với mẹ ruột, nhưng đối với anh, không có chút lỗi lầm nào. Trong lòng anh, mẹ nuôi chính là mẹ ruột. Mẹ nuôi nợ mẹ ruột, anh trả thay bà ấy, nhưng sẽ không dùng phương thức thế này nữa, anh sẽ dưỡng lão lo liệu cho mẹ ruột, nhưng là ở dưới tình huống không làm em ủy khuắt.”
Ôn Ngôn giật mình, quyết định của Mục Đình Sâm làm cô có chút rung động, anh khổ sợ nhẫn nhịn lâu như vậy là vì cái gì? Không phải là vì duy trì danh dự cho mẹ nuôi sao?
Chỉ cần là chuyện anh muốn, cô sẽ ủng hộ không điều kiện, dù là nhận ủy khuất cũng không sao. Nhưng bây giờ anh vì cô, muốn tư bỏ…
Cô đã từng mơ ước tới hôn lễ với anh, tương lai tối đẹp với anh, thậm chí lúc này trong đầu cũng đã chạy lòng vòng hình ảnh anh trao nhẫn cưới cho cô trong lễ đường…
Nhưng cuối cùng cô vẫn hời hợt vừa cười vừa nói: “Nói linh tỉnh cái gì thế? Mẹ nuôi của anh là vì anh mới làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy, mặc dù bố em là người bị hại, em không nên nói những lời này… Nhưng em cảm thấy, cách làm của anh không sai, không cần cảm thấy em bị ủy khuất, bởi vì em càng sợ anh ủy khuất hơn, chỉ cần anh không ủy khuất, em thế nào cũng được, thật chỉ ngửi ngửi cũng làm hai cậu nhóc thèm không chịu được, một mực canh ở bên vỉ nướng không chịu đi chơi.
Còn gắp muốn ăn hơn so với hai đứa nhóc là Trần Mộng Dao, cô nâng cao bụng hung hăng hỏi: “Được chưa? Để em thử xem mùi vị thế nào…”
Má Lưu nhịn không được cười nói: “Mọi người đều nói phụ nữ mang thai thèm ăn, thật đúng, con còn thèm hơn hai đứa nhóc. Nhìn cái dáng bụng này của con, chắc chắn lại là con trai rồi.”
Trần Mộng Dao nghe xong liền không vui: “Không phải đâu! Khẳng định là con gái, con cũng đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, tuyệt đối là con gái, về sau muốn gả cho Tiểu Đoàn Tử, sao có thể sinh con trai chứ? Vậy thật sự là đòi cái mạng già của con rồi.”
Má Lưu nói lầm bầm: “Má là ăn ngay nói thật mà, bụng này của con cũng giống với lúc Ngôn Ngôn mang thai Tiểu Đoàn Tử.”
Trần Mộng Dao lập tức không thấy ngon miệng nữa: “Kính Thiếu Khanh, chính tai anh nghe bác sĩ nói đúng không?
Là con gái?”
Kính Thiếu Khanh qua đầu loa gật: “Vâng vâng vâng, khẳng định là con gái, em đừng lải nhải nữa, não của anh sắp bị em nhao nhao làm hỏng rồi, có thể để anh an tâm làm đồ nướng không? Một mình anh nướng cho một đám người ăn, thương cảm anh một chút đi.”
Mục Đình Sâm ghét bỏ đưa nguyên liệu nấu ăn cho anh: *Ai nói chỉ mình cậu làm việc? Không phải tôi đang giúp cậu so? Không phải do miệng cậu tự chọn, người khác.
nướng thịt cậu lại ghét bỏ sao? Chỉ cậu vắt vả. Khoan hãy nói, không khí nơi này thật tốt, xây một căn biệt thự ở đây.
hẳn là cũng không tệ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.