Chương trước
Chương sau

Sáng sớm hôm sau, Mục Đình Sâm đã đi rồi, Ôn Ngôn thực sự bị anh chơi đùa đến dậy không nổi, càng không cách nào đến công ty, ngủ một giấc dậy cũng sắp đến trưa Tôi.
Má Lưu thần thần bí bí bưng một chén canh cho cô: “Nào, uống canh đi, sắp ăn cơm rồi.”
Ôn Ngôn thấy canh kia có một mùi thuốc khá lớn, hỏi: “Đây là canh gì thế? Kỳ kỳ quái quái.”
Má Lưu cười hì hì: “Không có gì, cho thêm dược liệu bổ hơi lớn, thân thể con quá kém. Chút nữa thiếu gia đến cũng nấu cho cậu ấy uống một chút, tốt với cơ thể. Đúng rồi, buổi chiều con có việc gì không? Nếu như không có con trông Tiểu Đoàn Tử nửa ngày đi, má có chút việc phải ra ngoài một chút, trước giờ cơm tối sẽ trở về nấu cơm cho các con.”
Ôn Ngôn cảm thấy hiếm lạ: “Lúc má còn ở Mục trạch từ đầu đến cuối cũng không có ra ngoài vì việc tư bao giờ, chuyện mà phải ra ngoài nửa ngày thế?”
Má Lưu cũng không muốn giấu diễm: “Là ra ngoài đi dạo với lão Lâm, leo núi, nói là rèn luyện thân thể một chút, không phải hôm nay tiết trời không tệ sao? Ông ấy cũng khó được nửa ngày nghỉ, không cần lại phải ở mục trach đố phó với người cổ quái như An phu nhân, ra ngoài hít thở không khí với ông ấy.”
Ôn Ngôn vẫn luôn cảm thấy giữa má Lưu với Lâm quản gia có chuyện gì đó, không khỏi trêu chọc nói: “Sao đến bây giờ chú ấy mới nghĩ ra nên đi leo núi với má? Sớm nên thế rồi.”
Má Lưu vỗ một cái vào đầu cô: “Con thật là, đừng nói lung tung, má với ông ấy sao có thể? Ít bát quái đi, ngoài miệng không có hình dạng. Má đi bưng thức ăn, ăn cơm xong là má phải đi, bát để đấy má về rồi rửa, con trông Tiểu Đoàn Tử là được rồi.”
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu, ném thử một miếng canh, vẫn cảm thấy là lạ, nhưng mà cũng không khó uống, hương vị cũng không tệ lắm. Đột nhiên, trong đầu cô giật mình một cái, sẽ không phải là tối hôm qua má Lưu nghe được động tĩnh gì, hôm nay mới có ý nấu canh chứ? Cái canh này là…
Lúc xế chiều, Tiểu Đoàn Tử ngủ trưa, trong nhà cũng không có người khác, Ôn Ngôn an vị ở trên ghế sa lon xem kịch, âm thanh TV tương đối nhỏ, cho nên khi tiếng đập ngoài cửa vang lên, có vẻ hơi đột ngột. Cô chỉ sợ đánh thức Tiểu Đoàn Tử, đến giày cũng không kịp xỏ, liền tiến ra mở cửa, cửa vừa mở ra, cô và người đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau, đều là sững sờ.
Cô thì không ngờ là Khương Hiểu Văn sẽ tìm đến mình, Khương Hiểu Văn không ngờ Ôn Ngôn đến giày cũng không đi, thậm chí tóc còn có chút rồi, nhìn qua nghiễm nhiên là người phụ nữ lôi thôi lếch thếch, chẳng lẽ ở trước mặt Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn cũng là bộ dáng này?
Đến khi hai người đều tỉnh lại, Khương Hiểu Văn khẽ cười nói: *Ôn tiểu thư, là tôi đường đột rồi, có tiện để tôi vào trong nói vài câu không?”
Trong lòng Ôn Ngôn cực kì không muốn, thế nhưng hiếu kỳ rốt cuộc ở giữa Mục Đình Sâm và Khương Hiểu Văn có chuyện gì không, lỡ như Mục Đình Sâm lừa cô thì sao?
Cô mở cửa sang một bên: “Cô vào đi, con trai tôi đang ngủ, nói nhỏ tiếng chút là được.”
Khương Hiểu Văn vào cửa đầu tiên là nhìn trang trí xung quanh, giống như là cũng khá hứng thú với trang trí ở đây: “Đang ngủ sao? Tôi vốn còn muốn đến thăm Tiểu Đoàn Tử chút, luôn nghe dì nhắc đến Tiểu Đoàn Tử, nhất định là một cậu nhóc đáng yêu. Ôn tiểu thư, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, lần này tôi đến, không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần muốn biết, cô và Mục thiếu, vì sao lại ly hôn, có tiện nói cho tôi biết không?”
Ôn Ngôn không ngốc như vậy, cũng không có thói quen nói chuyện nhà mình cho người ngoài: “Cô hỏi cái này làm cái gì? Có lẽ quan hệ của cô và Mục Đình Sâm cũng chưa tốt đến nỗi phải biết đến đây đi? Nếu như đến loại đó, cô nên trực tiếp đi học Mục Đình Sâm.”
Khương Hiểu Văn cảm thấy Ôn Ngôn có địch ý, chú ý tự đi đến trước sô pha ngồi xuống: “Tôi chỉ hiếu kỳ vì sao cô và Mục thiếu ly hôn thôi, dì nhỏ của anh ấy còn muốn đuổi cô ra khỏi Mục thị, mà chính bà ấy lại không muốn tự đi làm, ngược lại muốn tôi động thủ. Nếu như không phải Mục thiếu bảo vệ cho cô, bà ấy cũng sẽ không để tôi nhúng tay vào chuyện này, tôi cảm giác được, bà ấy không muốn vì chuyện này mà nảy sinh khúc mắc với Mục thiếu, tôi cũng không muốn làm người oan uồổng. Tôi đúng là muốn ở cùng chỗ với Mục thiếu không sai, nhưng tôi cũng muốn cân nhắc hậu quả, không muốn đến cuối không thể ở chung với anh ấy mà còn đắc tội với anh ấy.”

Khương Hiểu Văn thoáng nhìn dấu hôn trên cổ Ôn Ngôn, con ngươi có hơi trầm xuống: “Tối hôm qua Mục thiếu ở chỗ cô đúng không? Tôi nên nghĩ ra sớm, ly hôn cũng không phải là hai người tự nguyện, là bị anh ấy bị dì nhỏ ép. May là hôm qua tôi đến tìm cô, nếu không đắc tội phải ai cũng không biết, đắc tội với cô, tương đương đắc tội Mục thiếu. Cũng không phải vì không yêu mà ly hôn, tôi sẽ không nhúng tay vào, tránh việc bị người khác xem là vũ khí để sử dụng.”
Nhìn Khương Hiểu Văn và Mục Đình Sâm thật đúng là không có chuyện gì, Ôn Ngôn thoáng buông lỏng cảnh giác: “Cô và Mục Đình Sâm… là xảy ra chuyện gì?”
Khương Hiểu Văn khẽ thở dài một tiếng: “Ày… còn không phải dì nhỏ của anh ấy, quen biết tôi ở trong một buổi tiệc xã giao đã muốn giới t cho Mục thiếu, trong tiệc đó bà ấy đi đứng không tiện, tôi có giúp đỡ bà ấy, có lẽ là vì thế mà để lại ấn tượng tốt. Tôi chỉ đến Mục trạch uống trà một lần, từng câu từng chữ của Mục thiếu đều như đẩy tôi cách xa ngàn dặm, cô yên tâm đi, tôi và anh ấy không có gì, về sau cũng sẽ không có. Có một dì nhỏ như thế, tôi thật sự đồng tình với cô. Biết trong lòng Mục thiếu còn có cô, còn vội vã đi tìm người khác cho anh ấy.”
Ôn Ngôn mắp máy môi không nói chuyện, nếu là dì nhỏ thì dễ nói rồi, quan trọng là không phải dì nhỏ, là mẹ ruột Mục Đình Sâm.
Sau khi Khương Hiểu Văn rời đi, Ôn Ngôn cầm điện thoại di động lên gọi cho Mục Đình Sâm, rất nhanh lại hối hận dập máy. Coi như Mục Đình Sâm biết An Tuyết Ly sau lưng đang làm trò quỷ thì thế nào? Ngoại trừ nhao nhao một trận, kết quả cũng không có gì.
Đi một Khương Hiểu Văn, về sau không chừng còn có người khác đến, kẻ đến sau cũng không nhất định là người thức thời như Khương Hiểu Văn, sợ là sợ gặp phải loại cơ bắp kia, đến lúc đó cô cũng thực khó khăn.
Sau khi đi từ chung cư ra điện thoại di động, Khương Hiểu Văn vang lên, trông thấy tên hiện lên là An Tuyết Ly, cô không nghe ngay lập tức.
Địa chỉ nhà Ôn Ngôn là An Tuyết Ly cho cô, sợ là An Tuyết Ly không ngờ tới cô lại tới đây không phải vì chuyện tính toán Ôn Ngôn. Sau một lúc lâu, cô hững hờ nhận điện thoại: “Alo? Dì, có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại, An Tuyết Ly nói bóng nói gió mà hỏi: “Cháu bên đó, tình hình thế nào rồi? Có đến tìm Ôn Ngôn chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.