Chương trước
Chương sau

Mục Đình Sâm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, sắc mặt có chút âm trầm: “Nhiều ngày không gặp nhau như vậy rồi, vừa gặp là em đã tức giận với anh.”
Ôn Ngôn nhịn không được châm chọc nói: “Đúng vậy, nhiều ngày không gặp như vậy, không phải anh cũng không nhàn rỗi sao?”
Anh nhíu mày hỏi: “Em có ý gì?”
Cô quay mặt qua một bên, không nhìn anh: “Không có ý gì, dù sao cũng đã ly hôn, nam chưa lập gia đình nữ chưa kết hôn, anh muốn làm gì em không xen vào, chỉ là anh cũng đừng bắt em không được tìm người đàn ông khác, em không quản anh, anh cũng đừng quản em. Không có chuyện khác thì em đi trước đây.”
Trong lòng Mục Đình Sâm vang lên cảnh báo, không phải chuyện gặp mặt của anh và Khương Hiểu Văn bị cô biết rồi chứ? Anh đã từng hỏi An Tuyết Ly, An Tuyết Ly chững chạc đàng hoàng nói với anh, chuyện đó, không có người nào khác biết…
Đột nhiên, Đới Duy từ góc rẽ đi ra: “Mục tổng, anh đã tới?
Vừa hay, ông Khương từ sáng sớm đã ở văn phòng đợi anh, đã đợi một lúc rồi.”
Ông Khương? Là bố của Khương Hiểu Văn, Khương Thanh Sơn?
Mục Đình Sâm có chút nhức đầu, đồng thời cũng chột dạ: “Chuyện đó, Ôn Ngôn, em đi làm việc trước đi, chút nữa chúng ta nói chuyện tiếp.”
Vừa nãy còn không cho đi, hiện tại dễ dàng thả người như vậy? Trong lòng Ôn Ngôn khó chịu một trận, dựa vào cái gì mà chuyện gì cũng phải nghe anh? Cô không đi, còn đi hướng vào văn phòng của anh.
Mục Đình Sâm vỗ trán, bước nhanh theo, vừa đi vào văn phòng, anh ngạc nhiên phát hiện, không chỉ có Khương Thanh Sơn đến, Khương Hiểu Văn cũng tới, chuyện anh lo lắng nhất, cũng xảy ra rồi.
Nhìn thấy Mục Đình Sâm cùng với Ôn Ngôn tiến vào văn phòng, sắc mặt Khương Thanh Sơn và Khương Hiểu Văn có chút tế nhị.
Từ trước đến nay con gái luôn mẫn cảm, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Hiểu Văn, Ôn Ngôn liền có loại rất cảm giác không thoải mái, đương nhiên cũng nhận ra Khương Hiểu Văn chính là người con gái trong bức ảnh An Tuyết Ly gửi tớ! Ánh mắt Khương Hiểu Văn nhìn cô, mặt ngoài giống như không gợn sóng, lại giống như đang ngầm mang mũi nhọn vậy, trong lúc nhát thời, cô cơ hồ quên cả hô hấp…
“Ông Khương, sáng sớm đã tới, có chuyện gì sao?” Người lên tiếng trước là Mục Đình Sâm.
Khương Thanh Sơn chậm rãi cười một tiếng: “Không có việc lớn gì, đại bộ phận là bởi vì việc tư, thuận tiện giải quyết công việc. Có được không? Mục tổng?”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Được, buổi sáng tôi cũng không có việc gì.”
Khương Hiểu Văn đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Ngôn, duỗi bàn tay trắng nõn ra, cười dịu dàng động lòng người: *Xin chào, Ôn tiểu thư, tôi là Khương Hiểu Văn.”
“Ôn tiểu thư” xưng hô thế này là đang có ý nói thẳng là ‘tôi biết cô và Mục Đình Sâm đã ly hôn rồi.”, mùi nước hoa hồng trên người Khương Hiểu Văn lại giống như là một kích trí mạng, Ôn Ngôn biến sắc, xem ra An Tuyết Ly nói đến không sai, Khương Hiểu Văn nhất định thành người phụ nữ bên cạnh Mục Đình Sâm.

Mục Đình Sâm liếc nhìn Khương Hiểu Văn, dời chủ đề: *Có chuyện gì, ông nói thẳng đi.”
Khương Thanh Sơn dừng một chút bỗng nhiên, nói: “Nghe nói dì nhỏ của cậu muốn tác hợp cho cậu và Hiểu Văn nhà chúng tôi, cậu cảm thấy thế nào? Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, ngược lại thật ra tôi rất yên tâm khi giao con gái cho cậu.
Con ngươi Mục Đình Sâm hơi trầm xuông: “Bà ây chỉ là dì nhỏ của tôi, không tham gia được vào cuộc sống của tôi.”
Lời này là có ý gì, rất rõ ràng.
Khương Thanh Sơn và Khương Hiểu Văn nhìn nhau, biểu cảm trên mặt có chút nhịn không được: “Mục tổng, là Hiểu Văn nhà tôi có gì không tốt sao? Bát luận là gia thế bối cảnh hay là con người, đều không kém cỏi vợ trước của cậu, Hiểu Văn rất là vừa ý cậu, tôi cũng rất chú ý sự phát triển của hai người, hóa ra Mục Tổng cậu… không có ý đó sao?”
Mục Đình Sâm đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống: “Tôi không muốn nói việc tư ở văn phòng.”
Khương Hiểu Văn đưa ánh mắt cho Khương Thanh Son, Khương Thanh Sơn thở một hơi, thay đổi chủ đề: “Hợp đồng tôi đặt ở trên bàn làm việc của cậu, cậu xem một chút đi.”
Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, nếu không có chuyện gì khác thì hai người đi làm việc đi, tôi xem xong hợp đồng sẽ cho người mang qua cho ông.”
Đây là lệnh đuổi khách, Khương Thanh Sơn sẽ không thể không nghe ra được: “Được thôi, vậy tôi đi trước.”
Đi từ văn phòng ra, Khương Thanh Sơn trầm mặc chất vấn Khương Hiểu Văn: “Không phải con nói, con và Mục Đình Sâm có hi vọng sao? Sao bố lại không thấy có chuyện như vậy? Coi như bố xuất mã, cậu ta cũng sẽ không chịu người, căn bản là cậu ta sẽ không để ý tới uy hiếp của người ngoài, cậu ta sẽ không đơn thuần bởi vì chuyện hợp tác với bố mà ở cùng con, làm không tốt cuối cùng chúng ta còn trở thành trộm không được gà mà còn mắt gạo, con làm cho bố mát mặt rồi.”
Khương Hiểu Văn lại không nghĩ như vậy: “Dì nhỏ của anh ấy nói cho con biết, anh ấy đối với vợ cũ đều là áy náy, mà con trai lại còn ở trong tay vợ cũ, cho nên tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, vừa nãy bố cũng nhìn thấy, vợ cũ của anh ấy ở công ty không đi, đương nhiên anh ấy không dám nói chuyện này với chúng ta ở công ty, nhiều người nhìn tai. Tính tình anh ấy đúng là cổ quái một chút, nhưng là cũng không có trực tiếp từ chối con. Bố, con thật lòng thích anh ấy, cộng thêm có dì nhỏ của anh ấy tác hợp, con tin không là vấn đề. Vợ trước của anh ấy ở cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, con có thể cho anh ấy chút thời gian.”
Khương Thanh Sơn thở dài: “Tự con xem xét đi, nếu lấy được cậu ta, nhà chúng ta coi như một bước lên mây, con tranh khẩu khí cho bố, đừng để thua Ôn Ngôn, một người phụ nữ không bằng con.”
Lúc nghỉ giờ trưa, Mục Đình Sâm gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Xuống đi, anh đợi em ở dưới lầu.”
Ôn Ngôn nhanh chóng trả lời hai chữ: “Không đi.”
Cô mới không muốn làm loại người mà người con gái kia vừa đi mình lại đến, bên cạnh anh có người con gái khác, không có giải thích coi như xong, còn cùng với cô tiếp tục không minh bạch tiếp tục dây dưa không rõ ràng với cô, quả thực là tra nam không chịu được, nếu cô chủ động đụng vào anh, chính là đầu óc cô có vấn đề.
Lúc cô đang lấy điện thoại đặt thức ăn ngoài, Mục Đình Sâm đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, đưa tay cầm lấy di động của cô: “Em đang xem cái gì thế? Tại sao không để ý đến anh.”
Cô ngẳng đầu rét căm căm nhìn anh: “Vì cái gì trong lòng anh không rõ sao? Đã ly hôn, ngược lại anh chú ý một chút, đừng để người khác hiểu lầm.”
Mục Đình Sâm nhìn xung quanh, thấy còn có vài người khác chưa ra ngoài ăn cơm, liền cầm lấy tay Ôn Ngôn, kéo cô tới văn phòng: “Nào, em nói cho anh xem, trong lòng anh rõ cái gì? Không phải em uống lộn thuốc đầy chứ?”
Ôn Ngôn nhịn không nổi: “Người cũng đã tới công ty tìm anh, còn mang theo gia trưởng, đến mùi nước hoa của hai người cũng giống nhau, còn chưa đủ rõ ràng sao? Trước kia lúc hai chúng ta còn ở chung, dùng cùng các đồ tắm rửa, mùi trên người giống nhau, anh thật sự cho rằng cái gì em cũng không biết? Coi như em không muốn biết, dì nhỏ của anh cũng sẽ nói hết mọi chuyện cho em. Nghe nói người con gái kia kia là danh viện đường đường chính chính, so với cô nhi không có giáo dục như em thì tốt hơn nhiều, em có thể hiểu được, anh không cần cảm thấy áy náy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.