Chương trước
Chương sau
Ôn Ngôn cắn chặt răng, lại buông ra, lạnh giọng nói: “Nhảy cẵng vui mừng? Bồ bà chết, bà lại vì thế mà nhảy cẵng vui mừng ư? Lúc bố tôi chưa chết, Ôn gia cũng coi là hào môn, bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi ham muốn Mục gia?”
Nghe được trong lời nói xen lẫn tức giận của Ôn Ngôn, khóe môi An Tuyết Ly nâng lên một tia đắc ý: “Tức giận?
Tôi còn tưởng rằng theo Đình Sâm nhiều năm như vậy, tính tình cô ít nhiều cũng sẽ theo nó, vui buồn không nộ, không ngờ nhanh như vậy đã bị phá rồi. Bây giờ ở đây chỉ có hai người là tôi với cô, người hại chết bố cô năm đó ở ngay trước mắt cô, cô hoàn toàn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần kiêng ky.”
Ôn Ngôn không những không giận mà còn cười, xoay người nhìn An Tuyết Ly: “Ha ha, bà có ý gì? Bà gọi tôi đến, chính vì chọc giận tôi, để tôi động thủ với một người mới xuất viện như và… Tầng lầu này rất cao, té xuống khẳng định là sẽ không được toàn thân, nhưng tôi sẽ không làm như thế. Mặc kệ trận tai nạn đó đã xảy ra chuyện gì, đều không phải do Mục Đình Sâm làm ra, nhiều lắm là anh ấy.
biết bà là người tính chuyện, nếu tôi làm gì bà, vậy thì không giống rồi, anh ấy không tự tay hại chết bồ tôi, tôi lại tự tay giết dì nhỏ của anh ấy. Tôi sẽ không tự hủy đi cuộc sống của mình, hủy đi tuổi thơ của Tiểu Đoàn Tử. Dù sao bà không thích tôi, tôi cũng không thích bà, hiện tại biết chuyện này, vừa hay tôi không cần kiêng ky cảm nhận khi Mục Đình Sâm đối xử tốt với bà, tin rằng có chị gái bà và nhiều người Mục gia như vậy chết chung với bố tôi, bố tôi trên đường đến hoàng tuyền cũng không cô đơn, không cần bây giờ tôi lại làm cái gì để báo thù cho ông ấy. Bây giờ bà là người cô đơn, nghèo túng đến nỗi chỉ có thể ÿ vào cháu của mình, đây chẳng phải là báo ứng sao?”
Sắc mặt An Tuyết Ly trở nên có chút khó coi, không chờ cô mở miệng, Ôn Ngôn “thừa thắng xông lên”: “Không chỉ riêng chuyện này, sau khi bà kết hôn ở nước ngoài cũng sống không tốt, một thân toàn vết thương cũ, sợ là còn sống không tốt bằng con chó lang thang ngoài đường, chó lang thang cũng không đến mức bị đánh hằng ngày, không phải sao? Biết bà sống nước sôi lửa bỏng như thế, tôi rất an tâm, vẫn là ông trời có mắt, báo ứng tới rất nhanh.”
An Tuyết Ly cắn chặt răng, nhắm mắt, hít sâu máy hơi, mới áp chế được nửa giận trong lòng: “Cô học được cách đâm người thật tinh xảo!”
Ôn Ngôn hơi hất cằm lên, giống như cười mà không phải cười nói: “Dì nhỏ quá khen rồi, tôi chỉ đang học thôi, chưa tính là tinh xảo. Còn có chuyện khác không? Không có thì tôi đi trước đây. Đúng rồi, tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy, bà ngồi im một chỗ không di chuyển, một mình bà què chân sinh sống thật sự không tiện đi? Thật là, Đình Sâm đã nói tìm bảo mẫu cho bà, bà lại không muốn, tiếp theo có thể anh ấy sẽ bề bộn nhiều việc, bận đến không có rảnh quản sống chết của bà, bà cần phải chuẩn bị tâm lý tốt đấy.
Chuyện liên quan đến Mục Đình Sâm, giống như tất cả phòng tuyết của An Tuyết Ly đều bị phá hỏng: “Cô thật sự cho rằng cô có thể điều khiển Đình Sâm sao? Cô cảm thấy cô nói hai ba câu là nó sẽ mặc kệ tôi sao? Cô nằm mơ đi!
Chuyện tôi mới nói với cô, nó đã sớm biết rồi, tại sao nó không nói cho cô? Trong lòng cô còn không biết sao?”
Đáy mắt Ôn Ngôn nhanh chóng hiện một vòng đau đớn, Mục Đình Sâm đã sớm biết, vì cái gì không nói ra? Bởi vì An Tuyết Ly là dì nhỏ của anh sao, nếu anh nói, sẽ có hậu quả gì? Nói cách khác, anh đang bao che cho An Tuyết Ly. Cô khó chịu, nhưng cô không thể biểu lộ ra, cô trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ vô tội: “Dì nhỏ dì đang tức giận sao?
Cháu còn chưa tức giận, dì lại tức giận cái gì? Anh ấy có nghe cháu hay không thử một chút là biết ngay thôi? Dì đoán xem anh ấy có thể vì một họ hàng nhiều năm không gặp mà bỏ rơi vợ con không? Chắc là dì không biết, nhiều năm như vậy bên cạnh anh ấy chỉ có một mình cháu, hiện tại cháu và Tiểu Đoàn Tử chính là tính mạng của anh ấy, dì không tin, vậy chúng ta đành phải đánh cược một lần, nếu cháu để cho anh ấy đến chỗ dì một lần nào nữa, coi như cháu nhận thua!”
Nói hết lời, Ôn Ngôn cũng rời đi không quay đầu lại, chỉ để lại một mình An Tuyết Ly tức giận mà không thể làm gì.
Là An Tuyết Ly nhất định phải chọc giận cô, nếu là lúc trước, bất luận An Tuyết Ly náo đến thế nào, cô đều có thể nhìn, đều có thể tha thứ, bởi vì An Tuyết Ly là dì nhỏ Mục Đình Sâm, bởi vì cô yêu Mục Đình Sâm.
Nhưng bây giờ không giống thế, cô có thể không trả thù đồng lõa hại chết bố mình, nhưng cũng tuyệt đối không thẻ khách khí nữa.
Trở lại công ty, cô điều chỉnh lại cảm xúc như chưa xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng cô lại một mực chú ý động tĩnh của Mục Đình Sâm, cô nói là sẽ không cho anh đi tìm An Tuyết Ly, là tuyệt đối không cho anh đi nữa.
Buổi chiều trước khi tan làm, cô trực tiếp đến văn phòng Mục Đình Sâm: “Sắp tan làm rồi, đợi chút nữa cùng về nhà đi.”
Thần sắc Mục Đình Sâm có máy phần do dự: “Chút nữa anh có việc, em về nhà trước đi.”
Cô có ý để lại chút ý bất mãn trong giọng nói: “Không phải anh lại đi tìm dì nhỏ đấy chứ? Anh nói anh tìm bảo mẫu cho bà ấy, bà ấy lại không cho, suốt ngày để chạy trước chạy sau, coi anh như bảo mẫu sao? Anh cũng không phải độc thân nữa, anh có nhà, có vợ, có con, sao có thể suốt ngày xoay quanh bà ấy? Trước đó chân bà ấy đã gần như khỏi hẳn, có thể chạy đến đánh lén Diệp Quân Tước, bây giờ chẳm qua chỉ là tiểu phẫu nhỏ, tự mình đi vệ sinh tắm rửa gì đó đều có thể, còn cần anh bận tâm làm gì?”
Trong lúc lơ đãng, lời nói của cô mang theo chút cảm xúc, Mục Đình Sâm cũng đã nhận ra: “Hôm nay em sao. thế?
Sao lại… nói chuyện giống như có gai vậy? Bà ấy… Dù sao cũng là dì nhỏ của anh, anh không thể không quản đi?
Bà ấy vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói là máy nước nóng nhà bà ấy hỏng, anh đến tìm người đi giúp bà ấy sửa chữa một chút, hiện tại bà ấy ở một mình cũng không tiện.”
Vừa nghĩ tới Mục Đình Sâm giúp An Tuyết Ly che giấu nhiều chuyện như vậy, bất mãn trong lòng Ôn Ngôn càng thêm lớn, cô lạnh như băng nói: “Anh cũng đã nói, bà ấy chỉ là dì nhỏ của anh, dựa vào cái gì mà để đứa cháu như anh dưỡng lão? Chuyện hôn nhân của bà ấy không hạnh phúc cũng không liên quan gì với anh, cả đời bà ấy không sinh con cũng không phải lỗi của anh, anh dựa vào cái gì mà phải làm những chuyện này? Anh quản bà ấy đủ rồi, cũng cho em đủ rắc rối rồi, nếu anh còn không kiềm chế lại thì chuyển qua đó chăm sóc bà ấy đi. Rõ ràng có biện pháp giải quyết, anh nhất định phải bỏ em và Tiểu Đoàn Tử sang một bên để chăm sóc bà ấy, anh từng suy nghĩ cho em chưa?”
Mục Đình Sâm giật mình: “Em… sao thế? Làm sao hôm nay lại khác thường như vậy?”
Ôn Ngôn nhàn nhạt hít vào một hơi, chằm chậm điều chỉnh cảm xúc: “Không có, chuyện em nói chính là bất mãn trong lòng hiện tại, bất mãn của em cũng không phải ngày một ngày hai, em lo lắng cho anh nhiều như vậy, xin anh thi thoảng cũng suy nghĩ cho em một chút. Hoặc là tìm bảo mẫu chăm sóc dì nhỏ anh, hoặc là giày vò theo bà ấy, nếu lại để em cả đêm cả ngày không gặp được anh, vậy thì ly hôn đi.”
Nói xong, cô bực bội xoay người rời khỏi văn phòng. Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện ly hôn, mặc dù có thành phần hờn dỗi, nhưng cô không hồi hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.