Chương trước
Chương sau
Mục Đình Sâm làm sao có thể tin lời cô nói? Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng lắp đầy thiếu thốn không có cảm giác an toàn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bão tố cũng dừng lại.
Ôn Ngôn mặc áo ngủ sắp xếp lại tủ quần áo, rất nhanh đã tìm được cái áo vàng mà lúc nãy tìm rất lâu không thấy, con người trong lúc bực bội thì khó tập trung lực chú ý, rõ ràng đồ vật bày ra ở trước mắt, lại sửng sốt không thấy.
Cô cầm áo khoác lên nhét vào người Mục Đình Sâm: “Em cũng chỉ là tìm áo khoác thôi, ày, nhìn thấy chưa?”
Mục Đình Sâm nửa nằm trên giường, uẻ oải liếc mắt nhìn áo khoác kia: “Tìm chiếc áo thôi cũng lâu như vậy? Phải giày vò như vậy? Rõ ràng ở ngay vị trí dễ thấy như thế, em gạt ai? Tối hôm qua do tâm tình của anh không tốt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự anh không thể giả được bộ dạng như chưa có gì xảy ra, xin lỗi.”
Ôn Ngôn thở dài: “’Dọn dẹp một chút đứng lên đi, đừng nằm ở trên giường, em đi tìm chung với anh, báo cảnh sát cũng báo rồi, người của mình cũng đang tìm, dì nhỏ anh trốn kỹ quá, không phải dì nhỏ của anh chưa quen với trong nước sao? Nhiều năm như vậy Đề Đô thay đổi bao.
nhiêu chứ, coi như lúc trước bà ấy lớn lên ở Đề Đô, nhiều năm như vậy cũng biến thành xa lạ, bà ấy có thể đi nơi nào? Trên người cũng không có gì tiền, giấy chứng nhận cái gì cũng không có, thời tiết lại lạnh như thế, thật đúng là làm người khác lo lắng.
Mục Đình Sâm nhìn cô chằm chằm máy giây: “Em thật sự đồng ý đi tìm với anh?”
Ôn Ngôn nhíu mày nhìn anh chằm chằm: “Anh có ý gì?
Đúng là em không thích dì nhỏ của anh, bà ấy cũng không thích em như thế, bà ấy quá cố chấp, cái gì cũng nghe không vào, còn có có chứng vọng tưởng, luôn cảm thấy em muốn hại chết anh. Em không có cách nào ở chung yên bình với bà ấy, thế nhưng… Dù sao cũng là dì nhỏ của anh, em không hi vọng bà ấy xảy ra chuyện, bởi vì không muốn nhìn thấy anh khổ sở.”
Khóe môi Mục Đình Sâm nâng lên có ý cười, vươn tay về phía cô. Cô tiến lên trước ngồi quỳ chân xuống giường, lúc đến gần, anh hôn xuống trán cô một cái: “Cảm ơn, cảm ơn em có thể nhẫn nhịn với anh nhiều như vậy, có thể rộng lượng như thế.”
Ôn Ngôn bị anh làm cho có chút xấu hổ: “Được rồi, không phải anh khẩn trương đi tìm dì nhỏ của anh sao, mau dậy đi.”
Hai người thu thập xong, mang theo Tiểu Đoàn Tử cùng lái xe ra ngoài, lái xe đi dạo xung quanh, chỉ cần là chỗ xe có thể đi vào, mặc kệ phó lớn ngõ nhỏ, đều không lọt. Mặc dù cách tìm người thế này rất ngu ngốc, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, cũng không thể bỏ qua, nhỡ đâu An Tuyết Ly xuất hiện ở một góc nào đó thì sao?
Tiểu Đoàn Tử ghé vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật mới lạ bên ngoài, trẻ con dễ sinh lòng tò mò, bộ dạng giống như chưa từng nhìn thấy thứ gì vậy.
Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử chỉ vào một cái xe đỗ ở ven đường, nói với Ôn Ngôn: “Mẹ ơi, xe, đẹp quá. bố mual”
Ôn Ngôn lần theo ánh mắt Tiểu Đoàn Tử nhìn ra, hai bố con này thật là có cùng loại yêu thích, lúc trước Mục Đình Sâm cũng thích xe. Tiểu Đoàn Tử nhìn trúng chiếc Lamborghini siêu tốc độ giống với của An Tuyết Ly Lamborghini, chỉ là màu sắc khác nhau, là màu đỏ.
Mục Đình Sâm khó được tâm tình tốt, quay đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử một chút: “Được, bố mua, đợi đến sinh nhật con, sẽ mua cho con, còn có mấy tháng nữa, không lâu lắm, đợi thêm đi.”
Ôn Ngôn nửa đùa nửa thật mà hỏi: “Lúc trước thời điểm công ty khẩn trương, em cũng bán sắp hết xe của anh, trong lòng anh vẫn không nỡ đúng không? Ngụy trang là mua quà sinh nhật cho con trai, là muốn lấp đầy kho xe của anh chứ gì? Tiểu Đoàn Tử mới bao nhiêu chứ? Sinh nhật lần sau mới có ba tuổi, nó biết cái gì chứ? Mua rồi không phải cũng là anh lái à. Xe đủ là tốt, đừng mua nhiều làm bình hoa trang trí như vậy, lãng phí tài nguyên.”
Khóe môi Mục Đình Sâm mang theo ý cười: “Đúng, vợ dạy rất đúng, không mua thì không mua. Tiểu Đoàn Tử, không phải bố không thương con, là mẹ con quá nghiêm khắc.
Nghe được chữ “vợ”, Ôn Ngôn cảm thấy có chút buồn nôn và khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào trong lòng, khó mới có được thời điểm anh dịu dàng, những ngày này thần kinh mọi người đều căng thẳng, hôm nay thật sự là khó khăn mới có “Thời tiết tốt”, dù là lúc này bên ngoài vẫn còn mưa tuyết, nhưng trong lòng cô, chính là trời nắng.
Ở bên ngoài lắc lư cả ngày, tự nhiên cũng là không có thu hoạch gì, vốn dĩ lúc ra ngoài cũng không ôm hy vọng gì nhiều, phái nhiều người như vậy đi tìm cũng không tìm được, nếu bọn họ thật sự gặp được trên đường, thì cũng giống như là trúng số trời cho vậy.
Trở lại Mục trạch, Mục Đình Sâm lại về thư phòng, một mực gọi điện thoại, cũng là vì chuyện tìm An Tuyết Ly.
Tiểu Đoàn Tử luôn miệng nhắc đến chiếc xe nhìn thấy trên đường kia, Ôn Ngôn bị nó lải nhải đến không thể làm gì, chỉ có thể lên mạng mua chiếc mô hình giống thế, Tiểu Đoàn Tử ở độ tuổi này, cũng chỉ có thể chơi mô hình.
Buổi tối gần mười giờ, Ôn Ngôn đang ở phòng của Tiểu Đoàn Tử dỗ con đi ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, cô theo phản xạ nhanh chóng cúp máy, bởi vì Tiểu Đoàn Tử mới vừa ngủ, nhỡ bị đánh thức, còn phải dỗ thêm một hồi lâu nữa.
Trông tháy Tiểu Đoàn Tử ngủ say sưa, không có bị tỉnh, cô thở phào một cái, cầm lên điện thoại rón rén rời đi, ra ngoài cửa mới nhìn là Khúc Thanh Ca gọi tới, cô mau chóng gọi lại: “Alo? Vừa nãy mới dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, xin lỗi, có chuyện gì thế Thanh Ca?”
Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí Khúc Thanh Ca có chút vội vàng: “Là Quân Tước, anh ấy vừa xảy ra chuyện. Vừa nãy anh ấy trở về cả người toàn là máu, mình hỏi anh ấy cái gì anh ấy cũng không nói, hiện tại tự giam mình ở thư phòng, mình bảo anh ấy đi bệnh viện anh ấy cũng không đi, bảo mình cầm hộp thuốc đến tự xử lý là được, nói là không nghiêm trọng, thế nhưng chảy nhiều máu như vậy, trên sàn nhà đều là máu…”
Ôn Ngôn bị giật mình: “Cái gì? Tại sao lại có chuyện nghiêm trọng thế?! Anh ấy bị thương có nghiêm trọng không?”
Khúc Thanh Ca còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại liền bị Diệp Quân Tước cướp đi: “Alo? Ôn Ngôn? Tôi không sao, cũng chỉ là bị người ta đâm hai đao mà thôi, không bị thương ở chỗ nguy hiểm, đừng nghe cô ấy nói mò, có chút chuyện nhỏ cũng đã gọi cho cô, làm như nghiêm trọng lắm vậy. Tôi cũng không dốt như Kính Thiếu Khanh, đứng đấy để Kỷ Thừa Hoằng đâm, tôi hoàn thủ, chỉ là lúc ấy trời tối như mực, tôi không thấy rõ đối phương hình dạng thế nào, chỉ biết là phụ nữ, còn chạy rất nhanh.
Xem ra chuyện Kính Thiếu Khanh bị Kỷ Thừa Hoằng đâm không trôi qua được rồi, lâu như vậy còn bị Diệp Quân Tước lấy ra trêu chọc. Nhưng mà Diệp Quân Tước nói là phụ nữ làm, người đầu tiên Ôn Ngôn nghĩ đến là An Tuyết Ly, bởi vì má Lưu nói chuyện Diệp Quân Tước là con riêng Mục gia cho An Tuyết Ly, thế nhưng là An Tuyết Ly không phải bị phế đi một chân rồi sao? Làm sao có thể đánh nén Diệp Quân Tước sau đó toàn thân mà trốn đi chứ?
Xác định Diệp Quân Tước không bị thương nghiêm trọng, Ôn Ngôn mới cúp điện thoại, vội vã đem chuyện này nói cho Mục Đình Sâm, muốn xem xem anh có phản ứng gì.
Mục Đình Sâm đầu tiên là nhíu mày, lập tức khinh thường nói: “Chắc là anh ta đắc tội với ai đi, tác phong Diệp gia bất chính, có người muốn trả thù là quá bình thường, bị người phụ nữ đánh lén, còn đâm hai dao, nói ra không sợ: bị cười đến rụng răng.”
Cái trào phúng rõ ràng này Ôn Ngôn là đã sớm ngờ tới, cô hỏi dò: “Anh nói xem… Dì nhỏ của anh có thể không phải bị phế một chân không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.