Chương trước
Chương sau
*Di nhỏ, hay là, dì đi trị liệu đi? Chúng ta đều rát mệt mỏi.”
Câu nói đột nhiên của Mục Đình Sâm, làm An Tuyết Ly yên tĩnh trở lại, bà run lên chốc lát, phản ứng lại: “Cháu nói cái gì? Cháu muốn đưa dì vào bệnh viện tâm thần? Cháu thật sự coi dì là bệnh nhân tâm thần? Cháu có biết Ôn Ngôn ở sau lưng cháu làm cái gìhay không? Nó đã bỏ thuốc mê hồn gì cho cháu? Vì sao cháu không thấy rõ chân tướng? Dì liều mạng muốn trở về, trở lại bên cạnh cháu… Sao dì có thể cho phép bọn họ làm tổn thương cháu? Dì có mắt mạng thì cũng phải thanh lý hết bọn họ…
… DÌ sẽ không để cho bọn họ lại hại cháu… Sẽ không…”
Nói đến câu cuối, ánh mắt An Tuyết Ly có chút hoảng hốt, giống như là đang nói mớ.
Ôn Ngôn nghe được ra điểm kỳ lạ trong lời nói của bà: “Tại sao dì lại phải liều mạng trở lại bên cạnh Mục Đình Sâm? Anh ấy chỉ là cháu trai dì.”
Ánh mắt An Tuyết Ly đột nhiên lại trở nên sắc bén trở lại, nhìn chòng chọc vào Ôn Ngôn, Ôn Ngôn bị nhìn rùng mình một trận, vô thức ôm lấy Tiểu Đoàn Tử núp ở sau lưng Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, sắt mặt không đổi ôm lấy An Tuyết Ly đưa bà về phòng: “Dì nhỏ, dì nghỉ ngơi thật tốt, không nên náo loạn nữa, dì như thế Tiểu Đoàn Tử sẽ sợ hãi. Nếu quả như thật cần, cháu sẽ đưa dì đi trị liệu, tình trạng tinh thần dì thực sự quá kém rồi.”
Cuộc náo loạn này, dưới thái độ xáp xỉ uy hiếp của Mục Đình Sâm, rốt cục có thể kết thúc. An Tuyết Ly cũng không muốn thận sự phải đến bệnh viện tâm thần trị liệu, loại địa phương kia, đối với bà mà nói như là Địa Ngục.
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách không nói một lời, chờ Mục Đình Sâm từ trên lầu đi xuống, cô nói nghiêm túc: “Gần đây em không đến công ty nữa, dù sao Tiểu Đoàn Tử cũng ở nhà với dì nhỏ của anh, em không yên lòng. Tình trạng của dì nhỏ anh thật sự đáng lo, em sợ có một ngày bà ấy sẽ làm ra chuyện tổn thương Tiểu Đoàn Tử, dù sao bà ấy cũng chán ghét em như vậy… Em thật sự có chút chịu hét nỗi rồi… Tự anh xử lý đi,nếu không em sẽ dọn ra ngoài, rm thực sự không thể ở lại đây được nữa.”
Mục Đình Sâm đi đến trước gót chân cô, mặt lộ vẻ áy náy, đau lòng sờ lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Anh biết rồi, anh có thể hiểu cảm nhận của em, không riêng em chịu không được, anh cũng chịu không được. lúc bình thường bà ấy thực sự rất tốt… Anh cũng không biết vì sao.
lại thế này. Bà ấy giống như một cái kén kiên cố, chúng ta bất luận làm gì cũng không lột ra được, nhìn không thấu được bên trong bà giữ nhưng bí mật gì.”
Ôn Ngôn cười khổ nói: “Đúng, lúc bình thường dì rất tốt, đối với anh và Tiểu Đoàn Tử đều rất tốt, nhưng cũng chỉ là đối với hai người mà thôi, đối với em và nhưng người khác, không đối tốt được. Bà ấy là dì nhỏ của anh, em không muốn đánh giá cái gì, em mệt rồi, trước mang Tiểu Đoàn Tử trở về phòng đây.”
Ngày hôm sau, Mục Đình Sâm đến công ty. Ôn Ngôn ở trong nhà không có việc gì, dù là có Tiểu Đoàn Tử làm tắm chắn, vẫn gánh không được ánh mắt An Tuyết Ly lạnh cực hạn nhắm vào mình, không thể trêu vào, cô mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài tìm Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca, ở cùng với các cô ấy cô mới có cảm giác được thả lỏng.
Đến cửa hàng đồ ngọt hẹn sẵn gặp mặt, Trần Mộng Dao đã đến, Khúc Thanh Ca còn chưa thấy bóng người. Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi đi ra cảm thấy không khí đều ngọt, hôm nay mình mời, ăn cái gì gọi thỏa mái.”
Trần Mộng Dao trêu chọc nói: “Không phải chứ? Lại là bởi vì dì nhỏ Mục Đình Sâm? Bà ấy tra tấn cậu thành thế này, Mục Đình Sâm mù sao?”
Ôn Ngôn giống như quả cầu da xi hơi: “Anh ấy không mù, nhưng là dì nhỏ anh ấy cũng không thể làm gì, ai lại đi so đo với một người bị bệnh tâm thần chứ? Cậu nói không sai, bà ấy là có bệnh tâm thần. Bát luận là làm bao nhiêu chuyện quá đáng, nói bao nhiêu câu quá phận, một câu xin lỗi, coi như là lật thiên. Mình chịu đủ rồi thì đã sao? Chỉ cần Mục Đình Sâm không mở miệng được, những ngày tháng như thế này vẫn tiếp tục kéo dài.
Dao Dao, cậu không biết, khi mình nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn chưa từng lộ ra của Mục Đình Sâm và dì nhỏ lúc ở cạnh nhau, mình liền biết nhất định mình phải chịu đựng, đó là dì nhỏ của anh ấy, dáng dấp tương tự mẹ anh ấy, số phận là người thân cận như vậy, dì nhỏ anh ấy trỏ: về thời điểm, anh ấy vui vẻ muốn chết, mình không thể có ý kiến gì.”
Hai tay Trần Mộng Dao đặt lên cằm, suy nghĩ một lát nói: “Trước đó anh ta với dì nhỏ không liên lạc, hẳn là cũng không thân thiết lắm, có lẽ là anh ta chỉ hưởng thụ cảm giác có người thân bên cạnh đi, nhưng mà không ngờ tới dì nhỏ của anh ta “chỗ này” có vấn đề.” Vừa nói, ấy còn vừa chỉ chỉ vào não chỉ mình.”
Hai người đang nói chuyện, Khúc Thanh Ca đi vào quán cà phê, vừa nhìn đã thấy vị trí của các cô, nhanh chóng đi qua đó Trần Mộng Dao theo bản năng nhìn xuyên qua tường pha lê trong suốt nhìn ra ngoài, xe Diệp Quân Tước vừa mới lái đi, là Diệp Quân Tước đưa Khúc Thanh Ca tới, còn may ta không vào.
Khúc Thanh Ca giống như là biết trong lòng Trần Mộng Dao đang suy nghĩ gì, ngồi xuống cười cười: “Công ty Quân Tước còn có việc, chỉ là tiện đường đưa mình tới, lúc đầu muốn mang Nhuế Nhuế theo, gần đây nó hơi cam.
Trần Mộng Dao thoáng có chút xấu hổ: “Mình… mình không phải sợ Diệp Quân Tước, chẳng qua là cảm thấy ít nhiều có chút xấu hổ, cậu không hiểu cái loại cảm giác này.
Khúc Thanh Ca nói đùa nói: “Sao mình lại không hiểu?
Cậu là người yêu cũ của anh ấy, chúng ta lại là khuê mật, có chút xấu hổ là rất bình thường, nhưng không ảnh hưởng quan hệ của chúng ta. Đúng rồi, các cậu vừa mới nói chuyện gì thế?”
Ôn Ngôn thở dài: “Còn không ohair là nói việc nhà sao, nói một chút mấy chuyện xấu trong nhà kia? Thanh Ca, trước đó cậu gọi điện thoại cho mình… Là cảm thấy chuyện kia không phải sự cố ngoài ý muốn sao? Mình từng hỏi, Mục Đình Sâm không có thời gian đi thăm dò, chuyện của công ty bận bịu, dì nhỏ anh ta lại nằm viện, anh ta nào có thời gian? Cuối cùng là lấy ý bên ngoài kết luận, tăng thêm là sân bãi Mục thị, vậy thì đồng nghĩa với trách nhiệm là của Mục thị, đương nhiên trực tiếp đơn giản hoá mà xử lý.
Nghe cậu nói như vậy, trong lòng mình cảm thấy như có thứ đồ chặn lại vậy, thật muốn tra xét cho roc ràng.”
Khúc Thanh Ca gọi nhân viên phục vụ đặt ly cà phê, xong mới lên tiếng: “Muốn biết thì đến hội trường hôm đó tra camera giám sát, bình thường mà nói rất nhiều camera giám sát sẽ không lưu dữ liệu trong thời gian quá dài, thử xem sao, biết đâu dữ liệu của camera giám sát ngày ấy vẫn còn.”
Nhận đề nghị của Khúc Thanh Ca, sau khi ba ngồi ở ở quán cà phê một hồi, liền dẫn Tiểu Đoàn Tử khởi hành đi đến hội trường chỗ An Tuyết Ly xảy ra chuyện.
Bởi vì trước đó không lâu mới có một buổi biểu diễn thời trang, cho nên hội trường to như vậy nhìn qua có chút loạn, bình thường thời điểm không có hoạt động hội trường đều đóng cửa, nhưng có bảo vệ chuyên trách đến chanh gác. Đèn rơi xuống cũng đã sớm thay mới rồi, có lẽ là sợ lại xuất hiện chuyện tương tự, đèn trần nhà đổi hết thành đèn khảm cỡ nhỏ, lắp ở toàn bộ trần nhà hội trường, lúc mở ra, giống như là sao trời vậy, trước đó, là dùng đèn treo lớn, nhìn qua cũng tương đối tráng lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.