Chương trước
Chương sau
Ôn Ngôn lắc đầu, không muốn nói chuyện.
Đường Xán hơi kinh ngạc: “Người mắt rồi?”
Ôn Ngôn liếc anh một cái: “Nói cái gì đó? Tôi không biết!
Lúc tôi đến người còn đang được cấp cứu, tình huống như thế nào tôi cũng không rõ, là Mục Đình Sâm bảo tôi đừng ở bệnh viện, nên tôi đi.”
Đường Xán vỗ vỗ ngực: “Dọa tôi một trận, tôi còn tưởng rằng thật sự xảy ra chuyện lớn. Đây là chưa có tin tức gì, không nên biểu thị như thế ý? Chắc là không sao đâu?”
Ôn Ngôn bực bội nắm tóc: “Tôi không phải vì An tổng thanh tra xảy ra chuyện mới như vậy, mà là nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì Mục Đình Sâm bảo tôi trở về, kia là dì nhỏ anh ấy, cũng coi là dì nhỏ tôi đĩ? Ahh ấy cứ dùng cái sắc mặt âm trầm như thế bảo tôi đi, tôi không phục. Dì nhỏ anh ấy xảy ra chuyện cũng không phải do tôi làm, tôi biết tâm tình của anh ấy không tốt, nhưng cũng không đến mức nhằm vào tôi chứ?”
Đường Xán cũng không biết nên nói cái gì cho phải, loại chuyện này, nghĩ như thế nào chỉ có trong lòng Mục Đình Sâm biết.
Ban đêm Mục Đình Sâm chưa trở về Mục trạch ăn cơm, má Lưu nhìn Ôn Ngôn sau khi về nhà cũng không có tinh thần gì, kỳ lạ hỏi: “Sao thế? Hôm nay An phu nhân và thiếu gia đều không trở lại ăn cơm, con lại bộ dáng này.”
Ôn Ngôn đem chuyện An Tuyết Ly xảy ra nói lại một lần, má Lưu giật mình nói: “Trách không được, thời điểm thiếu gia gọi điện thoại về ngữ khí lạnh như băng, một chữ cũng không nói thêm, nói không trở lại ăn cơm, sau đó liền dập máy, má còn chưa kịp mở miệng nữa. Tốt xấu An phu nhân cũng là người đầu năm rồi, coi như nhìn trẻ tuổi, số tuổi còn đó, xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định là nghiêm trọng.”
Là như thế này sao? Đại khái là bởi vì An Tuyết Ly nhìn thực sự tuổi còn rất trẻ, Ôn Ngôn rất khó liên hệ bà với người tuổi đã đầu năm, nghĩ như vậy, tình huống hoàn toàn chính xác không tốt lắm, người số tuổi càng lớn, thân thể càng yếu ớt. An Tuyết Ly vậy mà chịu vì Mục Đình Sâm không để ý sống chết của mình, quan hệ máu mủ thật sự có thần kỳ như vậy sao? Điểm ấy làm Ôn Ngôn thực sự không hiểu, bởi vì cô và Trần Hàm hiển nhiên chưa đạt tới tình trạng này, Trần Hàm còn là mẹ ruột cô, vì Khương Nghiên Nghiên, hiện tại cũng đã già không trụ được.
Cả đêm, Mục Đình Sâm cũng không về nhà, Ôn Ngôn chờ đến 12 giờ mới đi ngủ, muốn gọi điện thoại đi hỏi tình huống một chút, nhưng lại nghĩ đến thái độ buỏi chiều của anh, liền không gọi, vẫn là ngày mai đi bệnh viện thăm thì tốt hơn.
Ngày thứ hai đến bệnh viện, Ôn Ngôn mang theo đồ ăn, không ngoài sở liệu, Mục Đình Sâm ở bệnh viện trông cả một đêm, không có chợp mắt. Từ chỗ An Tuyết Ly bị thương xem ra, không có bị thương đầu, nửa người trên cũng còn tốt, chủ yếu là hai chân nửa người dưới bị thương nghiêm trọng, hai chân đều dùng giá đỡ treo, không thể động đậy. Cũng may An Tuyết Ly thanh tỉnh, chuyện này nói rõ tính mạng không nguy hiểm.
“Di nhỏ, cháu mang theo bánh bao háp và cháo, dì muốn ăn chút không?”
An Tuyết Ly hướng Ôn Ngôn cười cười: “Bây giờ dì không tiện lắm, cháu có thể đút cho dì không?”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, nhìn Mục Đình Sâm một chút, thấy anh không nói chuyện, cô mới gật đầu. Cô “thân cận”
với An Tuyết Ly như vậy sao? Cô còn tưởng rằng mấy chuyện cho ăn cơm này An Tuyết Ly sẽ để Mục Đình Sâm đến. Hầu hạ An Tuyết Ly ăn xong, Ôn Ngôn đang thu thập.
dụng cụ, An Tuyết Ly đột nhiên nói: “Đình Sâm, cháu mệt mỏi cả đêm, đi về nghỉ ngơi đi, dì không sao, chỉ là tự mình không tiện xuống giường đi lại, cháu tìm người chăm sóc dì mấy ngày.”
Mục Đình Sâm dịch dịch chăn mèn giúp bà: “Không sao, dì nhỏ, người khác chăm sóc dì cháu cũng không yên tâm, để Ôn Ngônchăm sóc dì trước, cháu trở về thay quần áo khác, thu dọn một chút rồi lại tới.”
Ôn Ngôn theo bản năng nói: “Người khác chăm sóc anh không yên lòng, vậy để em đi? Mục thị lớn như thế không có anh không thể được, chuyện bệnh viện giao cho em đi.”
Ánh mắt Mục Đình Sâm nhanh chóng đảo qua Ôn Ngôn, thản nhiên nói: “Không cần, để anh là được”
Con ngươi Ôn Ngôn run rảy, đây là đang đề phòng cô sao? Sợ cô làm gì An Tuyết Ly? Cô không đến mức sẽ cãi nhau với An Tuyết Ly ngay lúc này đi?
Ngay thời điểm cô kiềm chế không nổi muốn nỗi giận, An Tuyết Ly nói: “Ôn Ngôn nói không sai, cháu vẫn nên đi quản chuyện của công ty đi, hiện tại dì không có cách nào.
đến công ty, bày ra bộ mặc người an bài khiến những người khác nhìn chằm chằm, sắp xếp sân khấu cháu sắp xếp người khác theo dõi đi, chuyện sàn catwalk cũng cần xử lý. Cháu yên tâm đi đi, Ôn Ngôn chăm sóc dì là được tôi.”
Mục Đình Sâm trầm mặc một lát, mới đồng ý, lúc gần đi gọi Ôn Ngôn ra bên ngoài: “Anh thật sự không thoát thân ra được, dì nhỏ ở đây giao cho em, em đừng… cãi nhau với dì, em biết tính tình dì ít nhiều có chút quái lạ, để ý một chút. Bác sĩ nói… đùi phải dì bị thương nghiêm trọng, khả năng… không có cách nào khôi phục tri giác. Chuyện này anh còn không dám nói cho dì ấy, dì ấy và mẹ anh đều là loại người mạnh mẽ như nhau, truy cầu hoàn mỹ, nếu là biết thân thể mình không hoàn chỉnh, không biết dì sẽ phản ứng gì… Em tạm thời đừng nói cho dì biết.”
Ôn Ngôn nhíu nhíu mày, không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy: “Em biết… em sẽ không nói, nhưng mà loại chuyện này cũng giấu không được bao lâu. Anh không muốn để em chăm sóc dì, chỉ là sợ em cãi nhau với dì hay là sợ em làm gì dì? Anh sẽ không… không tin em đi? Em cho rằng giữa em với dì chỉ có chút va chạm nhỏ, đều ở chung một mái nhà, lại mới quen nên phải chưa biệt quen thuộc, cãi nhau gì đó là quá bình thường, cũng không phải thâm thù đại hận gì, anh không cần nghĩ em như vậy.”
Mục Đình Sâm ngắng đầu sờ lên gương mặt của cô, thần sắc nhu hòa mấy phần: “Anh không có nghĩ em như vậy, anh chỉ lo lúc dì bị bệnh cảm xúc không ổn định, làm em chịu ủy khuất, em nhất định phải ôm lấy công việc này làm cái gì? Đã ôm lấy, nếu thời điểm cảm xúc dì không ổn định, em liền chịu đựng đi, không có cách khác. Anh đi trước, có việc thì tuỳ lúc gọi điện thoại cho anh.”
Nghe anh nói như vậy, Ôn Ngôn triệt để yên tâm, là cô quá nhạy cảm, đại khái là An Tuyết Ly xuất hiện quá đột nhiên, cô cũng có chút tố chất thần kinh đi. Trở lại phòng bệnh, Ôn Ngôn cần thận chăm sóc An Tuyết Ly, cô hiểu loại lằm trên giường quá lâu sẽ khó chịu, cho nên một mực giúp An Tuyết Ly xoa bóp nửa người trên nơi có thể đụng. An Tuyết Ly mắt không chớp nhìn chằm chằm cô: “Cháu đang chăm sóc dì, thật sự không có oán hận gì sao?”
Ôn Ngôn chuyên chú vào động tác trên tay, sợ làm An Tuyết Ly đau: “Không có, sao lại có chứ? Dì là dì nhỏ Mục Đình Sâm, lại vì anh ấy mới bị thương, cháu chăm sóc dì là đương nhiên.”
An Tuyết Ly khép con ngươi lại: “Nhưng dì vẫn không có cách nào, không cách nào tiếp nhận cháu từ đáy lòng.”
Động tác của Ôn Ngôn vô thức dừng một chút, rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Không phải dì quyết định ở luôn Mục trạch sao? Có dì trông coi, còn sợ cháu làm gì Mục Đình Sâm? Tình cảm giữa người và người đều cần thời gian dài mới có, chúng ta mới nhận biết, dì không hiểu cháu, cháu cũng không hiểu dì, từ từ tiếp nhận. Dì đối với Mục Đình Sâm tốt như vậy, cháu cũng sẽ kính dì mấy.
phần. Nếu không phải nhờ dì, hiện tại nằm ở đây, chính là anh ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.