Chương trước
Chương sau
An Tuyết Ly tức giận đến toàn thân run rẩy, cuối cùng đóng sập cửa mà đi.
Ôn Ngôn ngồi phịch ở trên giường thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi An Tuyết Ly muốn đánh cô thật ra cô cũng có chút sợ hãi, một cái tát kia rơi xuống, câu chuyện liền không đơn giản như vậy nữa, Mục Đình Sâm kẹp ở giữa cũng không dễ chịu. Nhìn ra được, An Tuyết Ly là vì Mục Đình Sâm mới nhịn không đánh cô, từ một chút góc độ này xem ra, An Tuyết Ly đối với Mục Đình Sâm là thật để tâm.
Hôm sau, buổi sáng An Tuyết Ly không xuống lầu ăn điểm tâm, Ôn Ngôn nhờ bảo mẫu nhỏ lên lầu gọi, bảo mẫu nhỏ đi xuống nói: “Bà ấy nói không muốn ăn cơm, hôm nay cũng không đến công ty, tôi nhìn mắt bà ấy, hình như… đã khóc.”
Phản ứng đầu của Mục Đình Sâm tiên là tự thân lên lâu đi nhìn, Ôn Ngôn nhàn nhạt lên tiếng nói: “Tối hôm qua dì ấy ầm ï một trận với em, chắc là vì như thế.”
Mục Đình Sâm hơi kinh ngạc: “Dì ấy đi tìm em? Không phải anh đã bảo dì đừng làm phiền em rồi sao? Hai người cãi nhau cái gì thế?”
Ôn Ngôn thở dài: “Từ đầu đến cuối dì luôn cảm thấy em gả cho anh là vì báo thù, cộng thêm mỗi lần em gọi anh đều gọi cả họ tên, còn có Mục thị đang ở trên danh nghĩa em, dì càng tin tưởng lập luận của mình. Coi như dì cũng là vì tốt cho anh, suy nghĩ cho anh, nghĩ đến thấu, coi em là người ngoài. Em xấu như vậy sao? Em có thù với anh không trong lòng anh không biết sao? Em thật sự muốn báo thù anh, đến nỗi kéo cả bản thân vào, còn sinh con cho anh hả? Em có bệnh chắc?”
Khóe môi Mục Đình Sâm không tự chủ hơi giương lên: “Được rồi, hiểu lầm mà thôi, anh đi nói chuyện với dì, em ăn cơm trước đi.”
Lên đến nơi, Mục Đình Sâm gõ mở cửa phòng An Tuyết Ly, tỉnh thần An Tuyết Ly nhìn qua rất uể oải, cố giả ra khuôn mặt tươi cười: “Đình Sâm… sao cháu không ăn cơm? Hôm nay dì hơi khó chịu, hôm nay không đến công ty, không cần quan tâm dì.”
Mục Đình Sâm dừng một chút, nói: “Không sao, không đến công ty thì không đi thôi, khó chịu thì dì nằm đi, cháu nói chuyện với dì.”
An Tuyết Ly trở lại giường, ngồi dựa vào đầu giường: “Cháu nói đi.”
Anh đi thẳng vấn đề nói: “Ôn Ngôn nói cho cháu biết, tối hôm qua hai người cãi nhau, không phải cháu đã bảo dì đừng tìm cô ấy rồi sao? Di thật sự hiểu lầm rồi, cô ấy không muốn báo thù cháu. Lúc biết chân tướng vụ tai nạn trên không, cô ấy đã trốn cháu đi, đoạn thời gian đó, là thời điểm u ám nhất cuộc đời của cháu, cháu liều mạng thật vất vả mới có thể đem cô ấy về, cô ấy còn không.
màng nguy hiểm tính mạng mà sinh con cho cháu, không có khả năng là vì muốn báo thù cháu.”
“Về phần tại sao Mục thị trên danh nghĩa là của cô ấy, là bởi vì cô ấy cho là cháu đã chết, nếu cô ấy muốn báo thù, hoàn toàn có thể bỏ mặc Mục thị, nhưng cô ấy không có, cô ấy không ngủ không nghỉ, mệt mỏi đến sắp đổ bệnh, thay cháu bảo vệ Mục thị, chống đỡ đến khi cháu trở về.
Cháu thật sự rất yêu cô ấy, tình cảm giữa cháu và cô ấy sâu sắc bao nhiêu, dì không tưởng tượng được, đừng hiểu lầm cô ấy nữa.”
An Tuyết Ly có chút thất thần, lập tức lộ ra thần sắc bi thương: “Như vậy xem ra, thật là dì hiểu lầm nó. Dì chỉ là…
chỉ là lo lắng nó sẽ trả thù cháu mà thôi. Dì cũng không muốn suy nghĩ cực đoan như thé, chỉ là không khống chế được chính mình. Không phải cháu muốn biết chuyện của dì ở nước ngoài sao? Dì không muốn đề cập, là bởi vì không dám hồi tưởng, hôn nhân của dì cũng không hạnh phúc, thậm chí có thể dùng ác mộng để hình dung.”
“Chồng dì chết dì không có lấy một tia khổ sở, dì thật sự: vui, bởi vì dì được giải thoát, cái gì dì cũng không muốn, chỉ muốn chạy khỏi nơi đó, trở về nước. Về sau dì phát hiện, người đó chết rồi, nhưng dì vẫn hận ông ta, hận không thể đem ông ta nghiền xương thành tro. Trong mắt của dì, ý hận không có dễ dàng hóa giải như vậy, làm sao.
Ôn Ngôn lại không hận cháu? Làm sao lại yêu cháu? Dì không thể nào hiểu được…”
Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc An Tuyết Ly hơi mất khống chế, nước mắt cũng không ngăn được.
Mục Đình Sâm cầm khăn tay đưa cho bà, ôn nhu nói: “Cháu đã biết, không sao, bên Ôn Ngôn cháu sẽ giải thích, cô ấy rất rõ lí lẽ, sẽ không trách dì. Dì nhỏ, quá khứ không vui cũng đừng có suy nghĩ nữa, hiện tại dì đã thoát khỏi ác mộng, đến nơi ánh nắng có thể chiếu đến, dì đã không còn ở nơi đen tối nữa rồi, đừng nhạy cảm như vậy, được không? Cuộc sống sau này đều sẽ rất tốt đẹp. Nếu gì không tin Ôn Ngôn, có thể chậm rãi thử tìm hiểu cô ấy, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”
An Tuyết Ly nhẹ gật đầu: “Giúp dì nói xin lỗi với nó, tối hôm qua là dì thật quá đáng, suýt chút nữa đã đánh nó…
dì thực sự hi vọng cháu có thể sống tốt, dì không có người thân khác, cũng không có con, dì coi cháu là con ruột, không muốn cháu nhận bát cứ thương tổn gì. Có khả năng là dì không thể lập tức chấp nhận nó, nhưng dì sẽ cố gắng, chỉ hy vọng, nó thật sự yêu cháu, muốn cùng cháu cùng chung quãng đời còn lại. Phương diện tinh thần của dì có chút vẫn đề, dễ cực đoan, dì sẽ khống chế tốt bản thân mình, tận lực cố gắng không xung đột với nó, hôm nay dì lại đi gặp bác sĩ tâm lý một chút, mau chóng trị liệu, không thể tạo khó khăn cho cháu.”
Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu: “Cháu cũng đã nhìn ra, cảm giác phương diện tinh thần của dì có chút khác thường, có thể là quá khứ đã tạo ảnh hưởng quá lớn cho dì. Hôm nay.
tự cháu lái xe đến công ty, để Trần Nặc ở lại, để anh ta lái xe cho dì, trạng thái của dì không tốt, vẫn là không nên tự mình lái xe ra ngoài. Đúng rồi… có tiện hỏi dì một chuyện không?”
Cảm xúc An Tuyết Ly dịu đi một chút, cười cười: “Cháu hỏi đi.”
Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải giữa dì và mẹ cháu có xích mích gì không? Vì sao lúc dì gặp cháu không thể cho bà ấy biết? Vì sao dì ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không liên hệ với cháu?”
Vẻ cười của An Tuyết Ly cứ cứng đờ như vậy, Mục Đình Sâm còn tưởng rằng là mình nói sai, thế nhưng là nghĩ lại một lần, hình như không nói sai chỗ nào? Anh chỉ đang hỏi vấn đề bình thường mà thôi, chẳng lẽ giữa An Tuyết Ly và mẹ có thâm thù đại hận gì à?
Ý thức phản ứng của mình không đúng, ánh mắt An Tuyết Ly từ trên người Mục Đình Sâm nhìn về phía khác, đưa tay vén lại tóc bên tai: “Nào có? Cháu suy nghĩ nhiều rồi.
Mẹ cháu là chị gái ruột của dì, khi còn bé dì với bà ấy chơi chung khá thân, sao có thể có xích mích gì đến nỗi dì ghi hận đến tận bây giờ chứ?”
Bà đang nói dối, Mục Đình Sâm liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Thời điểm nói chuyện bà không dám đối mặt với anh, động tác đưa tay vén tóc cũng là che dấu sự bất an, hoàn toàn là theo bản năng. Anh truy hỏi: “Vậy tại sao dì lại hủy ảnh cưới của mẹ và bố cháu chụp chung? Thư phòng chỉ có Ôn Ngôn cháu và dì có thể tùy ý ra vào, trước khi dì trở về, tất cả ảnh chụp đều bình thường. Cháu không có ý trách di, chỉ là tò mò tại sao dì lại làm vậy.”
An Tuyết Ly trầm mặc chốc lát, không phủ nhận chuyện ảnh chụp, dùng ngữ khí bi thương: “Nếu không phải bố cháu, làm sao mẹ cháu lại cực đoan chế tạo trận kia tai nạn trên không như vậy? Cả đời của chị ấy đều bỏ ở Mục gia, đến thời điểm chết, có bao nhiêu tuyệt vọng? Dì nhìn thấy ảnh kết hôn của hai người liền tức giận, bố cháu là tên khốn! Mặc dù dì ở nước ngoài, chuyện xảy ra mấy năm đó vẫn biết rất rõ ràng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.