Chương trước
Chương sau

Rốt cuộc là cô đã làm gì sai chứ? Mục Đình Sâm cũng đã làm gì sai?
Cô rất muốn bỏ đi luôn, nhưng mà đến cuối cùng vẫn là mềm lòng, không yên tâm Trần Hàm, thế nên ở lại bệnh viện với Trần Hàm cả một ngày trời, đến đêm khuya mới rời đi, trước đó cô còn mua đồ ăn và đồ uống cho bà, kể cả là Trần Hàm không thèm nhìn đến, suýt chút nữa là vứt thẳng đống đồ đó đi ngay trước mặt cô.
Cô thấy mệt rồi, cũng đã làm tắt cả những gì có thẻ.
Lết tắm thân mệt mỏi đi về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm vẫn chưa hề nghỉ ngơi, đang ở trong thư phòng nói chuyện điện thoại với Diệp Quân Tước, vẫn là vì chuyện của Kỷ Thừa Hoằng, từ đêm hôm qua Diệp Quân | Tước đã đuổi theo Kỷ Thừa Hoằng cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được anh ta, nhưng mà cũng không dám buông lỏng, người thì đã ở ngay trước mắt rồi, một khi lơi lỏng thì tắt cả sẽ thành công cốc.
Không chỉ có Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm mệt mỏi, Diệp Quân Tước cho đến bây giờ vẫn chưa dám chợp mắt, không dám nghỉ ngơi một giây phút nào.
Tắt cả mọi người đều kiên trì như vậy, nỗ lực như vậy để giải quyết rắc rối lớn là Kỷ Thừa Hoằng này, càng như vậy, thái độ của Trần Hàm lại càng khiến cho Ôn Ngôn thấy thất vọng, trong lòng của Trần Hàm chỉ có Khương Nghiên Nghiên, chỉ có việc Khương Nghiên Nghiên đang nằm trong phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, Trần Hàm đổ tất cả sai làm và hận thù của mình lên tất cả mọi người.
Gọi điện thoại xong, Mục Đình Sâm uễ oải dựa vào thành ghế châm điều thuốc, hiếm hoi lắm mới có được giây phút thư giãn. Bao thuốc đặt ở trên bàn làm việc còn mới nguyên, vừa mới được bóc ra mà thôi, nếu không phải là vì trong lòng quá bức bối thì anh cũng sẽ tuyệt đối không động đến thuốc lá.
Lúc Ôn Ngôn đi vào, anh liền bát giác che bao thuốc lá đi, điều thuốc trong tay vẫn chưa kịp xử lý.
Ôn Ngôn chỉ cười cười: “Không sao, anh hút đi, hút ít thì cũng không sao, phổi của anh không còn được khỏe như trước nữa, em không muốn ngày nào cũng nghe thấy tiếng anh ho khù khụ. Tối như thế này rồi mà sao anh vẫn chưa đi ngủ? Công ty không thể nào mà không có anh được, mấy ngày hôm nay em không đến công ty, bên Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên em sẽ đi trông, anh không cần phải bận tâm, anh chỉ cần lo quản công ty là được rồi. Kỷ Thừa Hoằng… sau khi bắt được thì nhất định không được bỏ qua cho anh la Mục Đình Sâm bức bối thở dài ra một hơi: “Anh biết rồi, anh chỉ là cảm thấy hơi bực bội mà thôi, không ngủ được, em đi ngủ trước đi, em còn phải ứng phó với mẹ em nữa, về mặt tinh thần thì mệt hơn anh nhiều.”
Về điểm này thì anh ấy nói quá đúng, chắc là chẳng bao nhiêu lâu nữa, Ôn Ngôn sẽ bị Trần Hàm giày vò đến phát điên mắt.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn đi đến bệnh viện từ sớm, Trần Hàm vẫn cứ ngồi túc trực ở bên ngoài phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, bà là một người rất coi trọng thể diện và hình thức như thế, vậy mà giờ vì quá mệt mà có thể nằm thẳng trên ghế băng dài nghì ngơi.
Cảnh tượng này khiến cho cô vô cùng cảm động.
Đồ ăn và đồ uống cô mua trước khi đi về ngày hôm qua thì vẫn còn nguyên xi gần như chưa hề bị động đến, nước cũng chỉ là mới uống có một chút. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà Trần Hàm đã gày hẳn đi.
Ôn Ngôn đi đến đưa đồ ăn sáng nóng hổi cho Trần Hàm: “Ăn chút đồ ăn đi, đừng để Khương Nghiên Nghiên còn chưa tỉnh lại mà bà lại gục xuống trước rồi.”
Trần Hàm không nhìn cô, chỉ lạnh lùng quay mặt đi.

Bên Khương Nghiên Nghiên chắc chắn sẽ là trường kỳ kháng chiến, lúc ban đầu thì Trần Hàm còn có thể kiên trì từng giờ từng phút trực trong bệnh viện, sau đó thời gian lâu rồi thì bà cũng không chịu nổi nữa, chủ yếu là ván đề tắm rửa không được tiện lợi, bà cũng không cho phép bản thân mình lôi thôi lếch thếch. Nhưng mà bà không còn tiếp tục ở Mục trạch nữa, mà tạm thời ở trong một khách sạn ở gần bệnh viện.
Hành động này rõ ràng là muốn vạch rõ ranh giới với Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, đến cuối cùng thì trong lòng Trần Hàm vẫn tháy hận Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn không phát biểu bát cứ ý kiến gì, hàng ngày đến giờ thì sẽ đến bệnh viện cùng Trần Hàm túc trực Khương Nghiên Nghiên, buổi tối quay về nhà chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, cô tạm thời không còn đến công ty nữa. Cô cũng không biết tại sao bản thân lại phải đi túc trực cùng với Trần Hàm, cũng không phải là vì áy náy, hoặc là vì Trần Hàm nói cô máu lạnh, thế nên trong tiềm thức cô muốn chứng minh bản thân không hề máu lạnh như thế, cô hận Khương Nghiên Nghiên, nhưng cũng không hề muốn Khương Nghiên Nghiên thật sự phải chết.
Hơn nửa tháng sau, tình hình của Khương Nghiên Nghiên cuối cùng cũng đã ổn định, giống như trước đó bác sĩ đã dự đoán, trở thành người thực vật. Trong thời gian này, bên bệnh viện đã máy lần thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng mà mỗi lần như thế thì Khương Nghiên Nghiên đều qua khỏi. Cũng may là qua khỏi, nếu như mà Khương Nghiên Nghiên không qua khỏi được, e là Trần Hàm cũng sẽ ngất ngay tại chỗ, Chỉ mới có nửa tháng mà tiền viện phí điều trị đã là một khoản rất lớn, Trần Hàm cũng không hề kêu ca nghèo khổ, nhưng mà Ôn Ngôn có thể từ những chỉ tiết nhỏ phát hiện ra tình hình kinh tế của bà đã trở nên eo hẹp.
Khương Nghiên Nghiên vẫn còn phải tiếp tục nằm viện điều trị, đợi những vét thương trên người hồi phục rồi mới có thể xuất viện được, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm sau khi thương lượng thì đem trả số tài sản mà trước đây Trần Hàm đã đưa cho cô trả lại cho bà, làm như thế cũng coi như là hai bên không còn nợ nần gì nhau nữa.
Trần Hàm nhận lại số tiền này rất thản nhiên, Khương Nghiên Nghiên trở thành như thế này, sau này số tiền cần tiêu sẽ như là động không đáy, bà còn kỳ vọng sẽ có một ngày Khương Nghiên Nghiên có thể tỉnh lại được.
Đến lúc đầu mùa thu thì Ôn Ngôn không còn tiếp tục đi đến bệnh viện nữa, mỗi lần trên đường đi đến bệnh viện, cô chỉ cần nghĩ đến phải đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Trần Hàm thôi là cảm thấy rất muốn kháng cự, theo tình hình cơ thể của Khương Nghiên Nghiên đã dần dần hồi phục, việc Trần Hàm đưa Khương Nghiên Nghiên rời đi cũng chỉ là không sớm thì muộn.
Cô không cảm thấy đau lòng, cũng không muốn đối mặt với chia ly, có một số chuyện, rõ ràng là không đáng nhưng lại không nỡ vứt bỏ.
Ngày đầu tiên khi quay lại công ty, Trần Mộng Dao đi ngay qua mang cho cô hạt dẻ rang đường: “Thời gian này mọi người bận quá, không có thời gian đi chơi với nhau, tình hình của Khương Nghiên Nghiên như JUT- nào rồi? Có thể tỉnh lại được không?”
Ôn Ngôn ngồi trên ghế làm việc, vừa bóc hạt dẻ vừa lắc lư cái ghế dưới người: “Cũng không biết là có tỉnh lại được không nữa, nói chung là bây giờ vẫn nằm đấy, nghe nói là ngã từ chỗ rất cao xuống, phía dưới là đá tảng, không chết đã là may mắn lắm rồi. Mình vẫn còn chưa có thời gian để thở đây này, đợi mình có thời gian thì chúng ta cùng đi ăn một bữa. Cái bụng của cậu càng ngày càng to rồi, có kiểm tra ra là con trai hay con gái chưa?”
Mr Mộng Dao thì thầm nói vào tai cô: “Mình nhờ quan hệ kiểm tra ra rồi, là con gái, yên tâm đi. Vì chuyện này mà mình sung sướng đến mấy ngày không ngủ được đáy, mình rất muốn có một cô con gái mà.”
Ôn Ngôn nở ra một nụ cười trên môi: “Là con gái thì tốt quá, con gái có thể để cho cậu trang điểm, con trai thì chẳng thể trang điểm được gì. Thế cậu cứ một mình chạy ra ngoài lông nhông như thế này, vị đó nhà cậu cũng yên tâm à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.