Chương trước
Chương sau
Carmilla không có bởi vì lời của Đường Xán mà tức giận, ngược lại gác chéo chân vênh váo hống hách nói: “Anh đừng vội đuổi em đi, cũng không phải em nghĩ đến ở chỗ anh, là mẹ anh xin em tới. Em là nhìn bà ấy đáng thương mới kêu bà ấy một tiếng mẹ, ít năm như vậy ở nhà em tận tụy, không có công lao cũng có khổ lao, từ nhỏ đến lớn bà ấy đối với em cũng không tệ lắm. Nói thật với anh, lần này nếu anh không cùng chúng ta đi, ba em sẽ ly dị với mẹ anh, đến lúc đó bà ấy cái gì cũng không có. Vốn dĩ ba em không thích bà ấy nhiều, chỉ là bởi vì bà ấy và mẹ ruột em dáng dấp có mấy phần tương tự mà thôi, nếu như bà ấy lại không có chút giá trị lợi dụng, giữ lại cũng vô ích. Còn nữa, bà ấy không tính để cho anh lấy thân phận con trai bà ấy trở lại bên người bà ấy, mà là lấy danh nghĩa nhà thiết kế Đường Xán, coi như con rễ, hiểu không?
Sáng sớm bà ấy cho em xem qua hình và tài liệu về anh, em cảm thấy anh nhìn rất vừa mắt, đúng rồi, thuận tiện hỏi một chút, chuyện cũ của anh và người phụ nữ tên Jessica đó, có phải là thật hay không? Nếu như đúng, em thật sự rất phiền não… Chia tay người bạn gái này của anh, đối với mọi người đều tốt, em coi như là không biết, tối nay cô vẫn ở nhà anh qua đêm, em rất rộng lượng.”
Sắc mặt Đường Xán trầm xuống, nếu như Carmilla nói là sự thật, vậy có phần quá tôi tệ rồi. Rõ ràng anh là con trai ruột của Bạch Mộ Tỉnh, lại không thể lầy thân phận đường đường chính chính vốn nên có xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngược lại muốn hoang đường cưới Carmilla, trở thành “con rễ” của Bạch Mộ Tinh, điều không những hoang đường này, còn cực kỳ nực cười. Rất rõ ràng chồng Bạch Mộ Tinh cũng không muốn công khai chuyện Bạch Mộ Tỉnh còn có một người con, nhưng Bạch Mộ Tỉnh vẫn là thà hy sinh Đường Xán, đồng ý những điều kiện buồn nôn của người ta vì để giữ hư vinh và cái gọi là nhà của bà ta, vậy anh Đường Xán coi là cái gì?
“Cô nói cho Bạch Mộ Tỉnh, tôi sẽ không cưới cô, cũng sẽ không đi cùng cô. Còn nữa, chuyện tôi và Jessica là thật, cô ngàn vạn lần nên để tâm đi. Bây giờ cô là tự mình đi ra ngoài hay là để tôi động thủ đem cô ném ra ngoài?” Nhìn biểu tình của Đường Xán không giống đùa, vênh váo nghênh ngang trên mặt Carmilla giảm bớt chút, có điều vẫn là ngồi không nhúc nhích: “Anh tức giận với em cái gì? Đi mà nỗi giận với mẹ anh… Hôm nay nếu em từ cánh cửa này đi ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện, anh không phải phụ trách sao? Em là lần đầu tới nơi này, cuộc sống không quen, anh nghĩ cho kĩ đi.”
Đường Xán đang muốn phát cáu, Từ Dương Dương kéo lại anh: ” Được rồi, hôm nay quá muộn, để cho cô ta ở chỗ này đi, em đi về trước, ngày mai anh nói chuyện lại với mẹ anh thật tốt.”
Đường Xán quả quyết không muốn Carmilla cứ ở lại như vậy: “Không được, anh cũng không phải người không có nguyên tắc như vậy, dựa vào cái gì mà em đi để cô ta ở lại? Hoặc là em cũng ở lại, hoặc là anh đi cùng em. Cô ta thích sống ở chỗ này thì để cô ta ở lại!”
Từ Dương Dương không biết nên nói cái gì cho phải, cô thừa nhận cô không bằng lòng để Carmilla và Đường Xán đơn độc sống chung một phòng, nhưng sau khi cô biết ý của Bạch Mộ Tỉnh, trong lòng vô hình có loại cảm giác vô lực, bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác của Đường Xán, ban đầu mẹ cô cũng bắt cô không được thân mật với Đường Xán, tình cảnh Đường Xán lúc đó khẳng định giống cô bây giờ vậy.
Carmilla sống chết không chịu rời đi, Đường Xán cũng không chịu để Từ Dương Dương đi, cuối cùng ba người cũng ở lại.
Đường Xán nhìn thấy Carmilla liền tức lên, đưa Từ Dương Dương trở về phòng khóa trái cửa phòng, mắt không thấy thì bình yên.
Lúc đêm khuya vắng người, Đường Xán và Từ Dương Dương ôm nhau nằm ở trên giường, Từ Dương Dương hỏi: “Chuyện lĩnh chứng… còn giữ lời không?”
Thái độ của Đường Xán kiên định không dời: “Đương nhiên chắc chắn, đã nói rồi ngày mai đi thì ngày mai đi, ngày mai anh xin nghỉ một ngày, không đi làm, lĩnh chứng xong anh đưa em đi khắp nơi vui đùa một chút.”
Từ Dương Dương dừng một chút, lại hỏi: “Nhưng… Carmilla làm thế nào? Cô ta vẫn còn ở đây, anh cũng biết ý của mẹ anh… dáng dấp Carmilla xinh đẹp, anh không có một tia động tâm sao?”
Đường Xán trừng phạt khẽ cắn ở trên môi cô một chút: “Lời này của em là ý gì? Dáng dấp xinh đẹp thì anh phải động tâm?
Người phụ nữ xinh đẹp anh thấy cũng nhiều, mỗi nếu như một người đều động tâm, anh thật đúng là động tâm không nỗi.
Huống chỉ cô ta là em anh, không cảm thấy rất chán ghét sao?
Mẹ anh và ba cô ta là vợ chồng trên phương diện pháp lý, đây quả thực quá hoang đường, vậy mà bọn họ nghĩ ra được.”
Từ Dương Dương lại không cho là như vậy, Đường Xán phẫn nộ phần lớn là do anh bị người khác sắp xếp xong tất cả mà không hề hay biết, cô thấp giọng nói: “Nhưng… Ôn Ngôn và chồng chị ấy cũng không phải là… quan hệ như vậy sao? Bọn họ đã từng là người một nhà, cuối cùng còn không phải là ở cùng một chỗ.”
Đường Xán dở khóc dở cười: “Em đây không là để tâm tới những chuyện vụn vặt sao? Có thể giống nhau sao? Mẹ Ôn Ngôn cũng không gả cho ba của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn vào Mục trạch lúc tám tuổi, Mục Đình Sâm mười tám tuổi, bản thân Mục Đình Sâm cũng là thằng bé choai choai mới trưởng thành, anh ta có điều kiện gì phù hợp thu nuôi cô nhi? Có thể ngay cả thủ tục chính thức cũng không có, chẳng qua là đơn thuần nuôi Ôn Ngôn mà thôi, có tiền cái gì cũng dễ làm, quan hệ của bọn họ không có máu mủ, cũng không có trên phương diện pháp luật, dĩ nhiên có thể chung một chỗ.”
Từ Dương Dương vẫn là không có biện pháp kiên định: “Nếu không… chuyện lĩnh chứng tạm thời để lại đi? Chờ anh bên này xử lý tốt rồi nói sau. Chuyện này, em không biết kết quả cuối cùng sẽ là gì, dẫu sao… đây cũng là mẹ anh hy vọng.”
Đường Xán đột nhiên trầm mặc, một lúc cũng không lên tiếng.
Thần kinh của Từ Dương Dương không kìm được căng thẳng lên: “Em chẳng qua là nói đề nghị… anh tức giận sao?”
Đường Xán cố chấp ôm chặt lấy cô, trán áp vào trán cô: “Có phải là em hối hận hay không?”
Cô đang muốn trả lời, lại bị anh chặn môi. Lần này đương nhiên anh không chỉ muốn hôn môi mà thôi, bàn tay thuần thục dao động ở trên người cô.
Cô hốt hoảng bắt lấy tay không an phận của anh: “Carmilla còn ở đây… đừng như vậy…”
Anh cũng mặc kệ những thứ này: “Cô ta nghe thấy thì càng tốt!”
Từ Dương Dương không cưỡng được anh, giả vờ từ chối. Anh rõ ràng là cố ý, có ý để cho cô phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, cố ý làm ra động tĩnh lớn, giống như là làm cho Carmilla nghe tháy.
Carmilla cũng nghe thấy, ở ngoài cửa điên cuồng gõ: “Động tính có thể nhỏ chút hay không? Không để người khác ngủ sao?” Tim Từ Dương Dương đập rộn lên, đưa tay muốn đẩy Đường Xán ra, bị anh đem hai tay kìm ở đỉnh đầu, lại một trận luận động điên cuồng, thuận tiện còn không quên đáp Carmilla một câu: “Không thích nghe thì dọn ra ngoài, nếu như cô vẫn cứ ở chỗ này, mỗi đêm đều có thể nghe thấy!”
Carmilla ở ngoài cửa khế nguyền rủa một tiếng, tiếng bước chân từ từ đi xa.
Từ Dương Dương cảm thấy Đường Xán như vậy quá điên cuồng, nhưng lại không có biện pháp ngăn cản anh, bây giờ xấu hổ cả đời cô đều phát huy hầu như không còn, anh quả thật một chút cũng không cảm thấy xấu hỗ sao? Buổi sáng hôm sau, bởi vì lăn lại đến muộn, Từ Dương Dương thức dậy cũng đã muộn, lúc cô tỉnh Đường Xán còn chưa tỉnh, ngủ rất say.
Nghĩ đến tối hôm qua điên cuồng, mặt cô không tự chủ được đỏ lên. Một đêm không về nhà, trong nhà nhất định thành chảo dầu, bây giờ cô phải trở về, chuyện lĩnh chứng tối hôm qua cô cũng đã nói, tạm thời không làm, bởi vì có quá nhiều chuyện không chắc chắn, cô và Đường Xán đều cần suy nghĩ một chút nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.