Chương trước
Chương sau
Ngoài Mẹ Từ theo thói quen giội nước lạnh: “Bây giờ con làm kế toán, có nỗ lực thế nào nữa thì vẫn là kế toán thôi? Chuyện này có xung đột gì với chuyện con yêu đương sao? Cô con cũng là có ý tốt, người cô giới thiệu con còn không yên tâm sao? Cứ quyết định như vậy đi, buổi tối hẹn gặp ở nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
Sắc mặt Từ Dương Dương trở lên trắng bệch, đó căn bản không phải là đang thương lượng với cô, giống như là thông báo hơn. Cô không muốn tiếp tục nhu nhược đến chuyện hôn nhân đại sự cũng để người nhà sắp xếp: “Mẹ, buổi tối con có việc rồi, không thể về nhà ăn cơm, hôm khác rồi nói.”
Mẹ Từ đã quen Từ Dương Dương thuận theo mình, chỉ cần cô có chút ngỗ nghịch, Mẹ Từ liền không cách nào tha thứ: “Con có thể có chuyện gì? Còn không trở về nhà ăn cơm? Hôm nay là tết Đoan Ngọ, con không ở nhà ăn cơm còn muốn đi đâu?
Con gái con đứa buổi tối cứ ra ngoài thì ra thể thống gì? Không cho phép ra ngoài, cứ quyết định như vậy đi, nghe mẹ!”
Từ Dương Dương không giả bộ tươi cười được nữa, cũng rút tay ra khỏi tay cô mình. Cô của cô phát hiện ra phản ứng của cô, hoà giải nói: “Ôi chao, Dương Dương cũng là trưởng thành rồi, có thể là ra ngoài ăn cơm cũng bạn bè hay gì đó, không thể cái gì cũng quản nó được, hôm khác rồi tính đi, cũng không phải việc ghê gớm gì mà, chỉ cần có thể hẹn gặp, ngày nào gặp cũng như nhau thôi.”
Mẹ Từ nhìn chằm chằm Từ Dương Dương: “Con ra đây với mẹ.
Từ Dương Dương biết, lại tránh không được cãi nhau, rũ vai đi theo mẹ đến phòng ngủ. Mẹ Từ nghiêm nghị hỏi: “Con ra ngoài ăn cơm với ai? Chẳng lẽ lại là cái tên Đường Xán kia? Mẹ nói cho con biết, bây giờ con có công việc ổn định rồi, chuyện duy nhất phải làm chính là tìm người phù hợp để kết hôn. Mẹ là người từng trải, mẹ có thể hại con sao? Tuổi trẻ nhìn cái gì cũng thấy phong hoa tuyết nguyệt, tuổi tác lớn lên mới biết bình đạm mới là thật, mẹ chỉ là không muốn nhìn con đi đường vòng, con hiểu chưa? Cái tên Đường Xán kia không phải loại người tốt đẹp gì, không nói đến nhân phẩm hắn thế nào, hắn ta có tiền như vậy, có thể coi trọng con sao? Một người đàn ông có tiền lại còn tác phong bắt chính, đối với cô gái nhỏ như con nhiều lắm cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, con còn cho rằng cuối cùng nó sẽ kết hôn với con sao? Con cho rằng mình có cái gì đặc biệt sao? Hả? Không nên quá đề cao bản thân, đặt mình lại đúng vị trí đi!”
Lời của mẹ Từ giống như là một thanh đao nhọn, vì danh hiệu tốt cho Từ Dương Dương mà hung hăng đâm vào tim cô.
Từ Dương Dương cảm thấy mẹ mình căn bản không hiểu rõ Đường Xán, những lời này làm toàn thân cô đều không thoải mái: “Mẹ, mẹ đừng nói người khác như thế có được không?
Mẹ từng gặp anh ấy sao? Mẹ từng ở chung với anh ấy sao?
Mẹ căn bản không hiểu rõ anh ấy, vì sao cứ khẳng định anh ấy là người như vậy? Mẹ nói mẹ là người từng trải, ý của mẹ là mẹ cũng từng gặp phong hoa tuyết nguyệt, nhưng là cuối cùng vẫn là gả cho bố con? Đúng vậy, bố con giống mẹ cùng là người đọc sách trồng người, cùng nghề nghiệp, cả một đời cũng không dám phản bác một chữ của mẹ, đây là bình đạm mà mẹ muốn sao? Xin lỗi, con không muốn như thế, con sẽ không đi vào con đường cũ của mẹ, con tuyệt đối phải kết hôn với người con thích.”
Chiến tranh giữa hai mẹ con giống như là lúc nào cũng có thể bộc phát, nếu không phải còn có họ hàng ở trong nhà, nhất định sẽ cãi lớn không kiêng nể. Ánh mắt mẹ Từ nhìn ra cổng, giảm thấp giọng nói: “Từ Dương Dương, bây giờ suy nghĩ của con chưa trưởng thành, không sao, sau này con sẽ hiểu thôi, mẹ cũng là muốn tốt cho con. Tối nay không cho phép ra ngoài, thành thật ở nhà cho mẹ, nói chuyện đàng hoàng với người cô con giới thiệu.”
Từ Dương Dương không trả lời, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Qua một thời gian, Đường Xán gửi cho cô vị trí nhà hàng, cô nói rõ tạm thời không ra được, nhưng nhất định là sẽ đi gặp anh.
Đường Xán cũng không bắt ngờ, cũng không hỏi vì sao, chỉ nói sẽ đợi cô.
Trước khi ăn cơm tối, đối tượng xem mắt của Từ Dương Dương đã đến rồi, còn mang theo bố mẹ, ngoại trừ Từ Dương Dương ra, những người khác đều rất vui vẻ.
Ở trên bàn ăn, người một nhà cực lực tác hợp, Từ Dương Dương từ đầu đến cuối không nói một câu, cũng giả vờ vui vẻ nữa.
Thẳng đến mười giờ đêm, họ hàng trong nhà và đối tượng xem mắt lần lượt rời đi, Từ Dương Dương lập tức trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Mẹ Từ giật lấy quần áo của cô vứt xuống đất: “Vừa rồi con có ý z gì? Một mực bày ra vẻ mặt sưng như người chết vậy? Lễ phép cơ bản cũng không hiểu sao? Mẹ nói cho con biết, hôm nay con dám ra khỏi cổng nhà này, thì đừng trở lại!”
Từ Dương Dương lấy ra chứng minh nhân dân của mình giơ lên trước mặt mẹ: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Con hơn hai mươi tuổi rồi, nếu là kết hôn sớm, bằng tuổi con, con cái cũng biết mua nước tương(*) rồi, con không phải trẻ con, vì sao mẹ còn phải quản con như vậy? Cái mẹ muốn không phải là một người con gái mà là một con rối có thể mang lại cảm giác vẻ vang cho mẹ đúng không, một con rối không cần có thứ mình thích, không cần có tư tưởng của riêng mình, có đúng không? Mẹ cho con cảm giác như thế! Mặc kệ con kháng nghị bao nhiêu lần, mẹ cũng luôn luôn vô cớ gây sự như thế, không biết bố chịu đựng mẹ thế nào, dù sao thì con cũng chịu đủ rồi!”
() Mua nước tương: Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, “con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi”, ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý “tôi không liên quan tới chuyện này”, tương đương với từ “người qua đường”
“Mẹ biết không? Con chán ghét mẹ mỗi sáng đều giáo huấn bố và con phải đặt cốc ở vị trí ban đầu, lệch một chút cũng không được. Con ghét mẹ quản cả việc mỗi ngày con và bồ ra ngoài mặc gì, con ghét mẹ vì cái danh nghĩa tốt cho con mà luôn khống chế con! Tất cả mọi người nên có cuộc sống của riêng mình, mẹ không cần suốt ngày vây quanh con và bó, hẳn là mẹ nên hỏi chính mình thích cái gì, thích làm cái gì, cầu xin mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa!”
Mẹ Từ lấy ra “chiêu cuối cùng”, khóc: “Con nghĩ mẹ như vậy sao? Trong mắt con mẹ chính là một bà lão thời mãn kinh nhiều chuyện đúng không? Mặc kệ mẹ vì cái này nhà nỗ lực bao nhiêu, trong mắt con đều là mẹ vô lý gây sự. Mẹ cũng có công việc của mình, cũng có cuộc sống của mình, nhưng mỗi ngày mẹ vẫn quản việc ăn uống kéo thả của con và bố, đáp lại nỗ lực nhiều năm như vậy của mẹ, trong mắt con lại chính là quản nhiều chuyện can thiệp vào cuộc sống của con? Từ Dương Dương, làm người không thể trái lương tâm như thế, mẹ thật không dám tin tưởng mẹ bỏ ra hơn hai mươi năm dưỡng dục ra một con người vô ơn như vậy!”
Từ Dương Dương đột nhiên hết lực, cô phát hiện mình bắt luận mình có thương lượng với mẹ như thế nào, đều không thắng nổi. Chuyện mẹ vắt vả vì cái nhà này là thật, rất vất vả không sai, cho nên mỗi khi mẹ khóc lóc đau khổ nói với cô, cô sẽ cảm thấy tái nhợt không còn sức lực, không thể nào phản bác. Loại này cảm giác này làm cô thở không nổi đến, mỗi một lần thỏa hiệp, đều giống như đem mình vùi sâu vào nước sâu, chết đuối ở bên trong vậy.
“Hôm nay con nhất định phải ra ngoài.” Cuối cùng, cô chỉ nói một câu như vậy.
Mẹ Từ lau nước mắt, ngồi xuống mép giường: “Con đi đi, đi rồi thì đừng trở về, mẹ không có đứa con gái như con.”
Từ Dương Dương không nhìn mẹ, nhìn quần áo bị quăng xuống đấy, cô không nhặt lên, cứ mặc áo ngủ như vậy ra ngoài, cả người trên dưới cũng chỉ mang theo một cái điện thoại.
Trên đường đến nhà hàng, cô gửi cho Đường Xán một tin nhắn: “Anh còn ở nhà hàng không? Muộn như vậy rồi, thật xin lỗi, em thực sự không có cách nào khác.”
Đường Xán trả lời tin nhắn lại rất nhanh: “Vẫn còn, thật ra em cũng không cần miễn cưỡng, không đến cũng không sao.”
Truyenone chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.