Chương trước
Chương sau
Ôn Chí Linh cười nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Đình Sâm, Hạo Hạo nhà chúng ta thật sự là gặp may, có người anh rễ tốt như cháu.”
Ôn Hạo hơi không được tự nhiên cúi đầu xuống, cậu không thích cách bố mẹ a dua nịnh hót, cũng không thích chuyện trơ trẽn mà bố mẹ cậu từng làm, thế này sẽ chỉ làm cậu càng thấy khó xử.
Bởi vì hôm nay là ngày lễ, nên lúc ăn cơm chú Lâm và má Lưu đều ngồi trên bàn cùng ăn. Vốn dĩ người một nhà ăn cơm ăn đang yên lành, chồng Ôn Chí Linh đột nhiên cụng chén mời rượu Mục Đình Sâm: “Đình Sâm, cảm ơn cháu đã chiếu cố cho Hạo Hạo nhà chúng ta, ban đầu chúng ta còn không biết Hạo Hạo làm việc dưới tay cháu, đến khi chú nhìn thấy tiền lương của nó mới biết nó đang làm việc cho cháu. Nào, chú mời cháu một chén.”
Ôn Ngôn còn sợ Mục Đình Sâm mang thù không nể mặt, thấy Mục Đình Sâm nâng chén rượu lên, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Chồng Ôn Chí Linh thấy con trai mình ngồi im không nhúc nhích, thấp giọng quát lớn: “Đứa nhỏ này, còn không biết đứng lên kính anh rễ một ly, có hiểu chuyện hay không vậy?”
Ôn Hạo muốn nói lại thôi, vẫn là nghe lời nâng chén rượu đứng lên. Mời rượu xong, chồng Ôn Chí Linh cũng không lập tức ngồi xuống, chuyển chủ đề, bắt đầu tố khổ: “Trước kia có cơ hội để sống tốt, cô chú không biết nắm lấy, nghĩ đến chuyện trước kia, trong lòng chú đều cảm thấy không yên. Chú biết các cháu khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với chú, nếu không thì cũng không giúp Hạo Hạo. Bây giờ Hạo Hạo có công việc rồi, cũng nên nói đến chuyện yêu đương, chuyện kết hôn mua nhà của nó, cô chú không có chút gì cho nó, bây giờ cô chú cũng biết sai rồi, với tình hình của nó khẳng định là cũng không thể tự mua nhà, chú mặt dày nhờ chị gái, anh rễ hai người giúp đỡ nó.”
Không đợi Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn phản ứng, Ôn Hạo đã tức giận trước: “Không phải bố nói chỉ đến thăm thôi sao? Vì sao lại nói đến chuyện này? Con không có ý định yêu đương, mua nhà cũng là chuyện của bản thân con, con có thể tự kiếm tiền, đừng có giống như ăn mày ngửa tay xin tiền của người khác như vậy, không ai có nghĩa vụ cho không chúng ta tiền, hai người thế này làm con cảm thấy rất mắt mặt!”
Ôn Chí Linh kéo Ôn Hạo một cái, mặc dù không nói, nhưng là ý tứ rất rõ ràng, đây chuyện hai vợ chồng họ đã thương lượng sau lưng, chỉ có mình Ôn Hạo là không biết.
Đây là họ hàng của Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm không muốn nói, để Ôn Ngôn tự mình xử lý.
Ôn Ngôn cũng giống Ôn Hạo, cảm thấy mắt mặt, rất mát mặt!
Cô thật sự không ngờ là vợ chồng Ôn Chí Linh còn dám mở miệng xin tiền, thật sự là đánh giá thấp độ mặt dày của họ rồi.
Thế nhưng cô lại sợ Ôn Hạo khó xử, chỉ có thể nhẹ nhàng hòa nhã nói: “Cô, chú, Ôn Hạo có tiền đồ của riêng mình, những chuyện hai người nói, tự cậu ấy có thể làm được, không cần chúng tôi giúp đỡ. Hai người cũng thấy được, cậu ấy có khí phách như thế, sau này hai người bàn chuyện gì cũng nên nói trước với cậu ấy một tiếng, đừng làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.”
Ôn Chí Linh chê cười nói: “Nó chỉ là tuổi trẻ nhiệt huyết thôi, dựa vào một nhiệt huyết cái gì cũng không hiểu, nhà ở Đề Đô đất như thế nào? Để nó tự mình nỗ lực thì đến bao giờ mới có thể kết hôn? Có thể cả đời còn chưa mua nồi một cái nhà. Bây giờ nó làm việc ở Đế Đô, khẳng định là sau này cũng muốn phát triển ở đây, cô chú cũng là cân nhắc lâu dài.”
Ngữ điệu của Ôn Ngôn lạnh đi mấy phần: “Nếu mọi người cân nhắc lâu dài thì đã không làm bản thân không còn một xu. Ăn cơm thôi, không nói nữa.”
Ôn Chí Linh không nói gì nữa, chồng bà ta ở bên cạnh mượn vài chén rượu, thầm nói: “Đối với người làm trong nhà còn tốt như vậy, đối với họ hàng thân thích lại là bộ mặt này, coi như không có quan hệ máu mủ, cũng là cô chú trên danh nghĩa.”
Mục Đình Sâm bỗng nhiên bỏ đũa đứng dậy lên lầu, Lâm quản gia và má Lưu vô cớ “trúng đạn”, đều không tiếp tục động đũa.
Ôn Ngôn đè nén lửa giận trong lòng: “Má Lưu và chú Lâm đối với tôi đều không phải là người làm, là người nhà nhìn tôi lớn lên từng ngày, so với họ hàng trên danh nghĩa các người còn tốt hơn nhiều. Hồi trước thời điểm Mục Đình Sâm xảy ra chuyện sao các người không xuất hiện? Hả? Bây giờ anh ấy trở về, các người lại mặt dính trên cửa. Tôi đang nghĩ nếu như ban đầu lúc anh ấy xảy ra chuyện tôi đi tìm các người, các người có giúp tôi không?”
Ôn Chí Linh yếu ớt nói: “Máu chốt chúng là cô chú cũng không thể giúp cháu cái gì, chuyện có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp…”
Ôn Ngôn vô cùng tức giận ngược lại lại cười: “Bỏ đi, đừng khẩu thị tâm phi, hai người đừng đánh mất luôn cả mặt mũi với khí chất của con trai mình, ngày hôm nay hai người có thể bước vào cánh cửa này, đều là dựa vào mặt mũi của Ôn Hạo, nếu không, hai người căn bản không thể ở đây ăn cơm đâu. Nếu ăn cơm đã không thể an tĩnh như thé, vậy thì tiễn hai người đi thôi, các người đi đi. Đúng rồi, Ôn Hạo, đây là chuyện bố mẹ em làm, không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều.”
Ôn Hạo gật đầu một cái, bởi vì khó xử, đáp một tiếng xong liền rời đi.
Vợ chồng Ôn Chí Linh cũng không đợi được, chỉ có thể xám xịt rời khỏi. Ôn Ngôn nhìn má Lưu và Lâm quản gia nói: “Thật xin lỗi, má Lưu, chú Lâm, con người bọn họ là như vậy, đừng tức giận.”
Má Lưu cau mày nói: “Ngôn Ngôn, má và chú Lâm sẽ không tức giận, chỉ là đau lòng cho con, có một họ hàng như vậy, con nói xem em họ con là một đứa bé tốt như vậy, sao lại có bố mẹ thế này chứ? Con đi gọi thiếu gia xuống ăn cơm đi, cậu ấy còn chưa ăn gì, tức giận quá rồi.”
Ôn Ngôn đứng dậy lên lầu, Mục Đình Sâm đang ngồi hút thuốc ở cạnh của số, thời điểm hút thuốc, bệnh ho càng thêm nghiêm trọng. Cô đi lên trước cướp lấy điếu thuốc dập đi: “Anh làm gì thế? Không cần phổi nữa sao? Biết phổi mình không ôn còn hút thuốc. Xin lỗi, sớm biết là như thế này, em đã không cho bọn họ đến, đừng nóng giận, xuống dưới ăn cơm đi.”
Mục Đình Sâm kéo tay của cô: “Không phải anh tức giận với em, là cảm thấy bọn họ thực sự không biết làm người, nếu anh là Ôn Hạo, thật sự hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, bọn họ làm bố mẹ mà còn không biết nghĩ cho con mình sao?
Tình huống đó Ôn Hạo có bao nhiêu khó xử chứ?”
Loại chuyện này Ôn Ngôn có thể tưởng tượng được đến, ngoại trừ cảm thấy bát đắc dĩ, không có biện pháp khác: “Con có thể làm sao bây giờ? Có một số người vốn đã là như thế, cả đời cũng không sửa được. Hôm nay Đoan Ngọ, chúng ta ăn bữa cơm đoàng hoàng đi nào, đừng tức giận bọn họ nữa, đi thôi…”
Anh đứng dậy, đưa tay kéo cô vào trong ngực hôn một cái: “Dáng vẻ nũng nịu của em làm người khác muốn một ngụm ăn sạch luôn.”
Ôn Ngôn cười ám muội với anh một tiếng: “Ăn cơm trước, ăn em sau. Nhớ kỹ, sau này không được hút thuốc lá, em không muốn anh giống Lâm Táp tuổi trẻ đã hết đời đâu, vì em và Tiểu Đoàn Tử, anh phải sống thật tt, tranh thủ sống được càng lâu càng tốt, anh lớn hơn em mười tuổi đấy, phải cố gắng sống lâu hơn em. Anh làm em đau lòng đủ rồi, cuối cùng của cuối cùng, em nhất định phải chết sớm hơn anh, để phần đau lòng cuối cùng này lại cho anh, anh chết trước em em sẽ chịu không nổi mật.”
Mục Đình Sâm đưa tay lên thưởng thức sợi tóc dài của cô: “Em chết trước anh, anh cũng không chịu nỗi.”
Tiếng của má Lưu từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến: “Trước tiên đừng quản chết hay không chết nữa, ăn cơm trước đi, nếu không đồ ăn lạnh hết mát, Tiểu Đoàn Tử còn ăn xong cả một bát rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.