Sự khác thường của cô khiến trong lòng Kính Thiếu Khanh lộp bộp một cái: “Dao Dao… Em không sao chứ? Em không cần phải giả vờ mạnh mẽ, muốn khóc thì cứ khóc đi, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Trần Mộng Dao liếc anh: “Tại sao em lại muốn khóc? Là bởi vì em biết là Triển Trì trở về rồi, hơn nữa anh ta còn có ý xuất hiện ở bên cạnh em, em bị anh ta dọa cho mà khóc sao? Em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi? Sao anh lại đánh giá em thấp như vậy? Em chỉ là có chút phiền muộn, áp lực tâm lý một chút, yên tâm đi, không sao cả, hôm nay sẽ thử tay nghề của em đi.”
Kính Thiếu Khanh không tin những lời mà cô nói, sự khác thường của cô đã đủ để giải thích trạng thái tâm lý hiện tại của cô, anh cũng bị đè nén theo cô. Sau khi rửa tay, anh bước đến bàn ngồi xuống, nhìn một bàn ăn khá ngon nhưng anh không có cảm giác ngon miệng. Trần Mộng Dao bất mãn nói: “Sao vậy? Anh chê những món ăn em làm không ngon sao? Bà đây khó lắm mới xuống bếp nấu ăn, vậy mà anh lại chê đồ ăn em làm? Lần sau anh sẽ không còn ăn được nữa đâu.”
Anh cười khổ gắp lấy thức ăn vào miệng, lúc này thực ra mới biết tới cái gọi là ăn không mùi vị: “Không có, chính là trong lòng anh không thoải mái. Trước đây anh tưởng tượng em sẽ phản ứng như thế nào sau khi biết sự thật, không phải là như bây giờ…”
Trần Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817432/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.