Chương trước
Chương sau
Anh im lặng chặn môi cô, tinh tế gặm cắn, động tác thì liên tục cởi bỏ quần áo trêи người, nâng váy ngủ của cô lên ngang lưng…
Chuyện tối hôm qua vẫn chưa làm xong sáng nay vẫn không thoát khỏi, Ôn Ngôn lo lắng nhìn về phía Tiểu Đoàn Tử, vì sợ Tiểu Đoàn Tử lúc này đột nhiên tỉnh lại. May là thời gian vẫn còn quá sớm, mặt trời đang mọc, thế giới vẫn chưa bắt đầu ồn ào.
Có thể là bởi vì buổi sáng được hài lòng, tâm trạng Mục Đình Sâm rất tốt, ăn sáng xong anh đưa Tiểu Đoàn Tử ra sân chơi, Ôn Ngôn ở trêи ghế salon bên cạnh đọc sách, trong sân gió thổi chậm, trước trưa cũng không nóng quá nhiều.
Hơn chín giờ, Trần Mộng Dao đột ngột đến đây, không gọi điện báo trước cho Ôn Ngôn, lần này cô ấy còn mang theo đứa trẻ, không thấy bóng dáng của Kính Thiếu Khanh.
Ôn Noãn đặt sách xuống giúp cô ấy đỡ đứa trẻ ra khỏi xe: “Hôm nay cậu đến sớm vậy, sao không gọi trước cho mình?”Trần Mộng Dao gấp gáp bước vào nhà rót một cốc nước, uống xong mới nói chuyện: “Tối hôm qua mình ngủ ở biệt thự Kính gia, Kính Thiếu Khanh không ở cùng mình, sáng hôm sau tỉnh dậy mình liền mang đứa bé đến đây. Hôm nay anh ấy còn phải tăng ca ở công ty, không có thời gian quan tâm đến mẹ con chúng mình, chúng mình chỉ có thể đến làm phiền cậu. Hôm nay Mục Đình Sâm không đến công ty à?”
Ôn Ngôn liếc nhìn hai cha con trong sân rồi nói: “Chắc là không đi, anh ấy ở nhà thì sao? Cậu thấy không tự nhiên à?”
Trần Mộng Dao cười hì hì: “Không không, làm sao mà không tự nhiên được. Mình nỗi tiếng là người da mặt dày đấy. Anh ấy ở nhà cũng không sao, mình ăn chực vẫn là ăn chực, chuyện đó không gây trở ngại cho mình. Chủ yếu là mình một mình đưa đứa trẻ ra ngoài nhưng không có nhiều kinh nghiệm, cậu thì có kinh nghiệm giữ trẻ, ở với cậu không cần tay bận chân loạn.
Mỗi tuần mình chỉ có hai ngày dành riêng cho mình, tất nhiên mình phải trân trọng. Mình cảm thấy mình sống quá cực khổ, vừa phải chăm con vừa phải quan tâm đến cảm nhận của Kính Thiếu Khanh.”
Ôn Ngôn rất ghen tị với Trần Mộng Dao: “Đừng than phiền, cậu sống hạnh phúc hơn mình rồi, nhìn Kính Thiếu Khanh đối tốt với cậu như vậy, chỉ thiếu điều cúng bái cậu thôi, anh ấy không chỉ kiếm tiền nuôi cậu mà thậm chí còn không cho cậu nấu ăn, rửa bát, mỗi ngày cậu đều tận hưởng sự đãi ngộ mà đích thân đầu bếp hầu hạ, cậu tốt số như vậy, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu đâu. Ngược lại là mình… cậu tự nghĩ đi, mình không buồn cằn nhẳn đâu.”
Trần Mộng Dao suýt nữa cười ngả ngửa, thậm chí ngay cả eo cũng không thể thẳng lên: “Cậu phải… cậu phải tìm ra ưu điểm mạnh của anh ấy, ít ra thì Mục Đình Sâm cũng giàu có và đẹp trai, anh ấy không hiền lành nhưng cũng không độc ác, hahaha… cậu nghĩ anh ấy không tốt với cậu nhưng anh ấy còn tệ với người khác hơn cơ, dù sao cậu cũng đã thấy mặt hiền lành của anh ấy rồi, hãy mãn nguyện đi.”
Ôn Ngôn càng nghĩ càng cảm khái, có lẽ đây chính là cái gọi “người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném”, nếu tính cách của Mục Đình Sâm giống với Kính Thiếu Khanh thì cuộc sống giữa họ hẳn sẽ hoàn hảo hơn rất nhiều.
Có lẽ là do động tĩnh bên họ quá ồn ào nên đã làm phiền đến Tiểu Đoàn Tử và Mục Đình Sâm, hai cha con cùng đi đến gần họ, Mục Đình Sâm thuận miệng hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đồng thanh: “Không có gì!”
Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy Ôn Ngôn ôm đứa trẻ khác, mặt đỏ bừng tức giận, không khỏi kéo chân Ôn Ngôn: “Mẹ… ôm con!”
Trần Mộng Dao ôm con trai mình đi, làm mặt quỷ với Tiểu Đoàn Tử: “Ôm một chút cũng không được sao? Tính ghen tuông này có phải là di truyền từ bố không?”
Khóe miệng Mục Đình Sâm giật giật, Ôn Ngôn có chút xấu hổ: “Uầy… nói bậy bạ gì đó, trẻ con thì biết gì? Sân sẽ bắt đầu nóng lên ngay thôi, vào nhà trò chuyện đi.”
Trần Mộng Dao ở đây, Mục Đình Sâm không có phần nói, anh cũng không thích mắc kẹt trong nhóm phụ nữ, cho nên đi đến phòng làm việc.
Để giám sát Ôn Ngôn, Tiểu Đoàn Tử không ngừng ôm Ôn Ngôn, không cho cô ôm đứa trẻ khác, đôi mắt to sáng long lanh “nhìn” cậu chàng nhỏ bé trong xe đẩy không chớp. Nghe nói trẻ con rất thích náo nhiệt, thích chơi với trẻ cùng tuổi, có lẽ con trai của Trần Mộng Dao còn quá nhỏ, không chơi được với Tiểu Đoàn Tử nên mới xảy ra tình huống xấu hỗ như vậy.
Lúc đầu Ôn Ngôn còn sợ Tiểu Đoàn Tử sẽ đánh người, nhưng sau đó thấy Tiểu Đoàn Tử không có ý nghĩ gì về chuyện này, cô mới yên tâm trò chuyện với Trần Mộng Dao: “Bây giờ cậu có đủ sữa cho con bυ" không? Mình thấy cậu ra ngoài cũng không mang sữa bột hay bát cứ thứ gì.”
Trần Mộng Dao thở dài: “Đủ cái gì mà đủ? Hiện tại mình mới biết ngực to ngực nhỏ không liên quan đến sữa mẹ, lúc trước cậu đút Tiểu Đoàn Tử đều có thể thuần sữa mẹ, hiện tại mình thế nào cũng không đủ. Bình thường con trai mình hay ăn sữa bột, buổi tối mình đi trông thằng bé, thằng bé mới có thể bυ" được một chút. Hôm nay trước khi đưa thằng bé đi chơi mình đã cho thằng bé uống canh sữa, cảm thấy hôm nay chắc là đủ nhỉ, thật sự là không ổn, ở đây có sữa bột, trẻ con ăn đều cùng một nhãn hiệu, không có xung đột, không đói bụng được đâu.”
Ôn Ngôn hơi xấu hổ: “Con trai của cậu còn nhỏ như vậy, sữa bột Tiểu Đoàn Tử nhà mình ăn không phù hợp với thằng bé, nó được chia theo từng giai đoạn mà, cậu có ngốc không vậy?
Mình chưa thấy ai làm mẹ như cậu, trái tim cậu quá lớn rồi.”
Bình thường đều là Hạ Lam mua sữa bột cho cậu chàng nhỏ của cô ăn, sao Trần Mộng Dao biết sữa bột được chia theo từng giai đoạn được? Cô cảm thấy oan uỗng: “Đây cũng là lần đầu tiên mình làm mẹ, mọi việc đều là do mẹ của Thiếu Khanh xử lý, mình đâu có cơ hội để hiểu những việc này đâu, bình thường mình thậm chí còn không được pha sữa bột, mình vừa cầm chai lên là đã bị giật lại ngay, mình có thể làm gì được?”
Nhìn ngoài mặt thì câu này giống như một lời phàn nàn, nhưng trêи thực tế thì giống như đang khoe khoang hơn, Ôn Ngôn nhét trái cây bảo quản vào miệng Trần Mộng Dao: “Cậu im miệng cho mình đi, những kiến thức nhỏ này cậu chú ý một chút là có thể biết mà.”
Trần Mộng Dao vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Tiểu Đoàn Tử: “Cậu nói sao con trai cậu cứ nhìn chằm chằm con trai mình vậy? Hai đứa nó sẽ không để ý nhau rồi đó chứ?”
Ôn Ngôn suýt chút nữa đã sặc nước miếng: “Đi đi đi, hai đứa nó đều là đàn ông, cậu nói mò cái gì vậy? Tiểu Đoàn Tử chỉ là cảm thấy tò mò thôi, chờ con trai cậu chạy được khắp sàn, hai đứa nó chắc chắn có thể chơi cùng nhau.”
Buổỏi chiều, hai đứa nhỏ đều bắt đầu chợp mắt, trong lòng Trần Mộng Dao lại bồn chồn: “Tiểu Ngôn, chúng ta đi mua sắm nhé?
Ở nhà chán quá.”
Ôn Ngôn do dự: “Đứa nhỏ thì phải làm sao? Nó còn đang ngủ, thời tiết nóng như vậy, không dễ giày vò đâu.”
Trần Mộng Dao liếc nhìn lên lầu: “Trong nhà nhiều người như vậy mà, hai đứa trẻ còn trông không được sao?”
Ôn Ngôn hiểu ngay: “Ò… được thôi, mình sẽ đi nói với Mục Đình Sâm, bảo anh ấy trông đứa trẻ khi nó tỉnh dậy.”
Trần Mộng Dao vui vẻ cùng Ôn Ngôn chuyển hai cậu nhóc đến phòng ngủ của Mục Đình Sâm, con trai của Trần Mộng Dao vẫn còn nhỏ, cho nên hai người đặt cậu bé vào trong nôi của Tiểu Đoàn Tử, còn Tiểu Đoàn Tử thì ngủ trêи giường lớn. Giải quyết xong đứa nhỏ, lúc này Ôn Ngôn mới đi vào phòng làm việc: “Hmm… em với Dao Dao đi ra ngoài, hai đứa nhỏ đang ngủ trưa, anh chú ý động tĩnh, một mình má Lưu trông không nỗi, những người khác lại trêu Tiểu Đoàn Tử.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.