Chương trước
Chương sau
Trần Mộng Dao hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc: “Được, chờ một lúc cậu đi cùng mình, vừa vặn mình lái xe tới, mình không rõ quan sát sắc mặt người khác lắm, cậu giúp mình quan sát, một khi anh ấy luống cuống, lúc mình động thủ cậu phải giúp mình!”
Ôn Ngôn có chút xấu hổ, cô không dám tưởng tượng cảnh tượng lúc đánh nhau là như thế nào, chỉ cần Kính Thiếu Khanh hoàn thủ, hai người bọn họ còn chưa đủ cho anh đạp.
Cơm nước xong xuôi, Trần Mộng Dao không kịp đợi mang theo cô đến công ty Kính Thiếu Khanh, thẳng đến văn phòng. Lời dạo đầu đều nghĩ kỹ rồi, không ngờ tới Kính Thiếu Khanh không có ở văn phòng. Nhìn thời gian này, hẳn là anh ăn cơm ở bên ngoài.
Ôn Ngôn cưỡng ép kéo Trần Mộng Dao ngồi xuống chờ đợi, lúc này phải giữ tỉnh táo. Cô không ngừng cường điệu một tắm hình không thể nói rõ cái gì, phải bình tĩnh, cũng không biết Trần Mộng Dao có nghe vào hay không?
Thời điểm chờ đợi, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, không ngờ tới cũng nhận được ảnh chụp từ cái số lạ kia, chỉ là thời điểm cô ở bên ngoài vẽ thực vật, điện thoại để yên lặng, cộng thêm cắm tai nghe, cho nên mới không có để ý đến.
Bây giờ xem ra, chủ nhân số điện thoại này không chỉ muốn riêng Trần Mộng Dao biết chuyện này, cũng muốn để cô biết.
Trong tắm ảnh tay Mục Đình Sâm, rất có thể là cố ý chụp vào, bởi vì biết cô có thể nhận ra được?
Mang nghỉ hoặc đợi khoảng hơn nửa giờ, rốt cục Kính Thiếu Khanh trở về, trông thấy hai người bọn họ, rõ ràng anh ngây ra một lúc: “Sao hai người lại tới đây? Anh vừa đi ăn cơm, sao không điện thoại nói với anh một tiếng? Dao Dao, mẹ nói em bảo bà ấy đón con đi? Vậy tối nay chúng ta cùng sang bên đó ăn cơm đi.”
Trên mặt Trần Mộng Dao cười hì hì, nhưng trong lòng sợ là lời thô tục gì cũng chửi ra rồi: “Em cùng Tiểu Ngôn thuận đường tới, biết anh đang dùng cơm, không muốn hối thúc anh. Tối hôm qua có thật là chỉ có anh và Mục Đình Sâm ra ngoài uống rượu không? Không có người khác?”
Kính Thiếu Khanh lúc trước làm “tra nam” nhiều năm như vậy, nên chút quan sát ấy cũng có, không dám mập mờ, trực tiếp thẳng thắn: “Ngay từ đầu là anh và Đình Sâm, nhưng là tại quán bar gặp một người con gái, là người công ty Đình Sâm, gọi là Tự Như Linh, không chừng các em cũng biết, cô ấy làm việc ở đó, chỉ là ngồi xuống cùng hàn huyên mấy câu.”
Anh thẳng thắn như thế, ngược lại để chế trụ Ôn Ngôn và Trần Mộng Da, nhìn một bộ dáng trong sạch của anh, thực sự nỗi nóng không hợp. Trần Mộng Dao có chút không cam tâm: “Thỏ thiếu nữ thế nào? Đẹp mắt không? Hăng hái không?”
Đáy lòng Kính Thiếu Khanh gõ lên cảnh báo: “Sao em biết cô ta mặc quần áo thế nào? Kia là quán bar yêu cầu, cô ta mặc quần áo gì không liên quan đến anh, anh có chút hiếu kỳ, sao các em biết thế?”
Ôn Ngôn đem ảnh chụp bày tại trước mắt anh: “Có người gửi cho chúng tôi, số lạ, đoán chừng là cố ý.”
Con ngươi Kính Thiếu Khanh chìm xuống, âm thanh bất động nói: “Anh đã biết, nếu các em thực lòng không yên tâm, có thể đi giám sát camera, chúng ta và chủ ở đó là người quen cũ, có thể cho các em tra, tùy ý tra, từ đầu tới đuôi chúng anh đều không có rời ghế dài, ngoại trừ đi toilet. Tự Như Linh cũng không ở lại bao lâu, anh nhắm thời gian liền về nhà, hẳn là Đình Sâm cũng rất nhanh liền rời đi. Nếu không được các em có thể đi hỏi Tự Như Linh một chút, xem xem có phải cô ta thực sự làm việc ở đó?”
Ôn Ngôn thản nhiên nói: “Không cần đi tra xét, tôi tin anh, nhưng tôi không tin Mục Đình Sâm. Theo tính tình của anh ấy, xem như người công ty, nếu như không quá quen, anh ấy cũng sẽ không để ý tới, làm sao lại ngồi cùng một chỗ uống rượu?
Hơn nữa… vì cái gì không phải người khác? Hết lần này tới lần khác là Tự Như Linh…”
Kính Thiếu Khanh có chút khẩn trương, tối hôm qua là anh bảo Tự Như Linh ngồi xuống uống rượu với nhau, không nghĩ tới sẽ hố đến Mục Đình Sâm. Anh muốn giải thích cái gì, Ôn Ngôn đều không cho anh cơ hội: “Anh không cần nói giúp anh ấy, Tự Như Linh này, tôi không thoải mái rất lâu rồi.”
Trong lúc nhất thời Trần Mộng Dao còn chưa tỉnh táo lại, các cô là hướng về phía Kính Thiếu Khanh đến, làm sao nhanh như vậy liền dời chiến hỏa đi?
Thấy Ôn Ngôn quay người đi ra phía ngoài, Trần Mộng Dao cũng đi theo: “Kính Thiếu Khanh, anh thành thật một chút cho em, về sau lại đi uống rượu, đánh gãy ba cái chân của anh!
Ban đêm về ăn cơm sớm một chút, em chờ không được sẽ trực tiếp đi trước!”

Ôn Ngôn thản nhiên nói: “Không cần đi tra xét, tôi tin anh, nhưng tôi không tin Mục Đình Sâm. Theo tính tình của anh ấy, xem như người công ty, nếu như không quá quen, anh ấy cũng sẽ không để ý tới, làm sao lại ngồi cùng một chỗ uống rượu?
Hơn nữa… vì cái gì không phải người khác? Hết lần này tới lần khác là Tự Như Linh…”
Kính Thiếu Khanh có chút khẩn trương, tối hôm qua là anh bảo Tự Như Linh ngồi xuống uống rượu với nhau, không nghĩ tới sẽ hố đến Mục Đình Sâm. Anh muốn giải thích cái gì, Ôn Ngôn đều không cho anh cơ hội: “Anh không cần nói giúp anh ấy, Tự Như Linh này, tôi không thoải mái rất lâu rồi.”
Trong lúc nhất thời Trần Mộng Dao còn chưa tỉnh táo lại, các cô là hướng về phía Kính Thiếu Khanh đến, làm sao nhanh như vậy liền dời chiến hỏa đi?
Thấy Ôn Ngôn quay người đi ra phía ngoài, Trần Mộng Dao cũng đi theo: “Kính Thiếu Khanh, anh thành thật một chút cho em, về sau lại đi uống rượu, đánh gãy ba cái chân của anhl Ban đêm về ăn cơm sớm một chút, em chờ không được sẽ trực tiếp đi trước!”
Kính Thiếu Khanh vuốt nhẹ mồ hôi lạnh, kiên trì lên tiếng, vội vàng lấy điện thoại ra mật báo cho Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn nỗi bão so với Trần Mộng Dao kinh khủng hơn rất nhiều, Trần Mộng Dao nhiều lắm là chỉ là náo một chút, đấm đắm mấy quyền, cũng dễ dụ, Ôn Ngôn không giống thê.
Điện thoại kết nói, Kính Thiếu Khanh đi thẳng vào vấn đề nói: “Ôn Ngôn biết tối hôm qua chúng ta cùng Tự Như Linh uống rượu, bây giờ đoán chừng đi tìm cậu, chính cậu cẩn thận một chút, huynh đệ chỉ có thể giúp cậu đến đây! Không biết là ai đồng thời gửi ảnh chụp chúng ta tại quán bar cho các cô ấy, bên này tôi sẽ tra rõ ràng, cậu bảo trọng!”
Đầu bên kia điện thoại, Mục Đình Sâm xạm mặt lại: “Không phải cậu bảo Tự Như Linh ngồi xuống uống rượu sao? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Không phải là cậu lại bán tôi đi?
Cậu cái này là thủ đoạn bán anh em cầu phú quý hả, thật vô ạm SĨ.
Kính Thiếu Khanh cười ha hả: “Phi, là người của cậu không cho tôi cơ hội giải thích, lần này không phải tôi muốn bán cậu, tôi từng phản kháng, cô ấy không cho cơ hội, trách không được tôi, cậu tự giải quyết cho tốt!”
Theo điện thoại bị cúp máy, Mục Đình Sâm hít vào một ngụm khí lạnh: “Đới Duy! Bảo Trần Nặc chuẩn bị xe, ban đêm cùng Lý tổng kia ăn bữa cơm.”
Đới Duy đẩy cửa đi vào văn phòng, vẻ mặt vô cùng nghỉ hoặc: *Trước đó không phải anh nói không cần thiết ăn cơm sao? Nói là hợp tác nhỏ… trước kia anh đối với loại hợp tác cấp bậc này không coi trọng như vậy, sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”
Mục Đình Sâm không muốn giải thích: “Để cậu đi sắp xếp thì đi sắp xếp đi, lằng nhằng làm gì? Bây giờ hẹn người ra ngoài nói chuyện hợp tác, tranh thủ thời gian!”
Đới Duy không hiểu ra sao, trên tay rõ ràng còn có chuyện quan trọng phải bận rộn, so với lần hợp tác này với Lý tổng, trước đó căn bản Mục Đình Sâm không chút nào đặt trong lòng, đều là giao cho người dưới tay đi xử lý, bây giờ vậy mà đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đích thân nói chuyện hợp tác, còn muốn cùng nhau ăn cơm?
Chờ Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao chạy tới cao ốc tập đoàn Mục thị, mới biết được Mục Đình Sâm buổi chiều có việc đi rồi, không ở công ty.
Trong lòng Ôn Ngôn rõ ràng, là Kính Thiếu Khanh mật báo, Mục Đình Sâm đây là đang trốn tránh cô. Cô không vội không giận, mang theo Trần Mộng Dao đi khu làm việc tản bộ, trước đó Mục Đình Sâm nói muốn sa thải Tự Như Linh, cô còn cảm thấy không cần thiết, bây giờ xem ra, rất cần thiết, chí ít có thể thư thái.
Cô lại không phải người ngốc, buổi tiệc thuê “bạn gái” trùng hợp thuê đến Tự Như Linh, đi quán bar uống rượu cũng khéo hợp đụng phải Tự Như Linh làm việc, nói cái gì mà không có quan hệ với Tự Như Linh, hoặc là Mục Đình Sâm đang nói dối, hoặc là chính là Tự Như Linh có vấn đề.
Trong đông đảo nhân viên trong công ty, Ôn Ngôn liếc mắt liền thấy được Tự Như Linh. Tự Như Linh xem như tướng mạo mỹ lệ, dáng người cũng rất tốt cái, trong đám người lộ ra tương đối nổi bật, tuổi trẻ mỹ mạo, nhìn xem sao có thể không khiến người khác động tâm?
Trần Mộng Dao có chút luống cuống: “Tiểu Ngôn, cậu bình tĩnh một chút…”
Ôn Ngôn giống như cười mà không phải cười: “Mình rất tỉnh táo, dù sao trước đó Mục Đình Sâm cũng đã nói muốn sa thải người, bây giờ mình giúp anh ấy sa thải Tự Như Linh, giống như cũng không có gì không thể đi? Nếu anh ấy vì cái này sống mái với mình, đó chính là giấu đầu lòi đuôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.