Chương trước
Chương sau
Trong lúc cô đang lơ đãng thì Mục Đình Sâm rót cho Trần Hàm một ly rượu vang đỏ: “Mẹ, năm mới vui vẻ nhé.”
Nhất thời mọi người đều im lặng, Lâm quản gia và má Lưu dè dặt quan sát vẻ mặt của Ôn Ngôn. Đề tránh trở nên khó xử, Ôn Ngôn đã giành nâng ly lên trước: “Năm mới vui vẻ, mọi người cùng nhau uống đi.”
Mọi người biết rằng cô đang cố gắng che giấu đi sự lúng túng nên đều rất phối hợp cô. Đến giờ cô vẫn chưa tha thứ hoàn toàn cho Trần Hàm, rõ ràng Mục Đình Sâm biết được cô vẫn chưa thể vượt qua cái bóng trong quá khứ…
Trần Hàm rất biết cách tỏ ra dáng vẻ của một người trưởng bối, rất nhanh bà và Mục Đình Sâm đã bắt được chủ đề: “Đình Sâm, gần một năm nay công ty thế nào rồi?”
Mục Đình Sâm trả lời: “Vẫn ổn, chính là vậy đi? Tàm tạm.”
Hai người trao đổi hăng say về vấn đề làm ăn nên Ôn Ngôn hầu như không thể xen vào, cô đành ở một bên chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử.
Sau bữa cơm, cả gia đình đến lầu hai để ngắm pháo bông từ đẳng xa. Lúc này trời đột nhiên xuất hiện từng đóa hoa tuyết tỉ li, Tiểu Đoàn Tử liền ngẳng mặt mở cái miệng nhỏ nhắn ra mà đớp lấy khiến mọi người đều cười vang.
Nhưng mà tiệc vui vẫn phải tàn, đến mười giờ tối thì Hạ Lam chuẩn bị lái xe rời khỏi Mục trạch.
Mục Đình Sâm bỗng lên tiếng: “Mẹ em phải đi rồi.”
Ôn Ngôn biết ý của anh đang chỉ Trần Hàm sắp rời khỏi thành phố này, vì muốn tránh khỏi tên khốn nạn Khương Quân Thành nên sau này bà sẽ không quay lại đây nữa.
Đúng vậy, cuộc đời ngắn ngủi như vậy thì không nên lãng phí thời gian trên loại người xấu xa kia, quả thật quyết định này của Trần Hàm không hè sai. Trong lòng cô đã sớm chua xót đến tê dại, không còn cảm giác nữa: “Ừ.”
Ở biệt thự Kính gia.
Lúc này Giang Linh và Trần Mộng Dao đều đang ăn bữa cơm đoàn viên, hai gia đình đều rất hài hòa với nhau. Chưa kể bây giờ trong bụng của Trần Mộng Dao còn mang một sinh mệnh nhỏ khiến bầu không khí của năm nay càng náo nhiệt hơn so với trước.
Kính Thiếu Khanh tranh thủ lúc mọi người đang tán gẫu thì lẻn vào thư phòng để hút thuốc, nhưng nào ngờ bị Trần Mộng Dao bắt tại trận.
Anh vội vàng dập tắt điều thuốc: “Anh chỉ… vừa hút hai ngụm thôi, em đừng đứng ở đây nữa, nếu hít phải khói thuốc thì không tốt cho đứa bé đâu.”
Anh còn cho rằng Trần Mộng Dao sẽ nổi giận, nhưng ngoài dự đoán, cô chỉ giúp anh phủi đi tàn thuốc bám trên tay áo của anh: “Anh hút ít thôi, em biết gần đây anh rất mệt mỏi lại phiền muộn. Thế nhưng thứ này không tốt cho sức khỏe nên anh bỏ được thì cứ bỏ. Anh đi ngắm pháo bông với em đi, năm mới là thời điểm báo nhiệt nhất mà.”
Kính Thiếu Khanh cười cưng chiều nhìn cô, anh ôm lấy cô bước đến sân nhà. Bởi vì sợ cô lạnh nên anh tỉ mỉ quấn khăn choàng cho cô: “Đang có tuyết rơi nên em đừng đứng ngoài này quá lâu, chúng ta xem một lát rồi quay về phòng nghỉ ngơi đi. Tối nay chúng ta cứ ở lại nhà mẹ anh là được rồi.”
Trần Mộng Dao gật gật đầu.
Lúc này điện thoại trong túi cô bỗng vang lên một tiếng, cô cho rằng đó là tin nhắn chúc mừng năm mới của Ôn Ngôn nên không chút chần chừ lấy ra xem. Thế nhưng, cô không ngờ người gửi là Diệp Quân Tước.
Kính Thiếu Khanh vô thức nhìn vào màn hình điện thoại của Trần Mộng Dao, cô hoảng hết cất điện thoại vào túi: “Tuyết rơi lên màn hình điện thoại rồi, đây là cái mới nên không thể làm hỏng được. Trời lạnh quá, em không muốn ngắm pháo bông nữa, chúng ta trở vào trong thôi.”
Phản ứng của cô trái lại càng Kính Thiếu Khanh nghỉ ngờ, thế nhưng anh không vạch trần cô.
Trần Mộng Dao vào nhà mới đi đến một chỗ không người lấy điện thoại ra lần nữa, thật ra tin nhắn mà Diệp Quân Tước gửi đến chỉ đơn giản là chúc Tết chứ không có gì đặc biệt cả. Tuy nhiên, để tránh khiến Kính Thiếu Khanh suy nghĩ nhiều nên cô vẫn phải cẩn thận hơn.
Sau khi gửi lại một tin nhắn chúc năm mới, cô lập tức xóa bỏ tin nhắn đối thoại.
Diệp Quân Tước nhận được phản hồi của cô. Lúc này anh ta đang ngồi trên xe lăn mà ngắng đầu nhìn pháo bông ở phía xa kia. Hai người đang ở trong cùng một thành phó, cùng một thế giới, chắc chắn cảnh sắc cô và anh ta nhìn thấy đều giống nhau…
Đột nhiên, Khúc Thanh Ca đẩy cửa bước vào phòng ngủ, Diệp Quân Tước lập tức lật úp điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh.
Khúc Thành Ca trông thấy động tác của anh ta nhưng vẫn vờ như không đề ý: “Ông nội vừa cho em tiền mừng, có cả phần anh nữa. Ngay cả phần của đứa bé trong bụng em ông cũng tính cả rồi.”
Diệp Quân Tước không có phản ứng đặc biệt: “Cô cứ nhận lấy cho vui. Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.”
Lúc bước ra ngoài, Khúc Thanh Ca không nhịn được nhìn điện thoại trên bàn. Chắc hẳn lúc cô bước vào anh đang nhắn tin cho Trần Mộng Dao đi? Cô không phải một đứa ngốc, anh ta có thể rộng lượng trao cho Trần Mộng Dao một số thứ nhưng với cô thì không.
Một buổi tối nhà nhà vui vẻ như vậy nhưng chưa hẳn đã tốt đẹp với tất cả mọi người.
An Nhã và A Trạch vốn không có người thân, trông hai người càng giống ôm đoàn ấm áp trong căn hộ thuê lại.
Một người đã cô độc nhiều năm như A Trạch không cảm thấy việc đón năm mới có gì đặc biệt, nhưng An Nhã lại không nghĩ vậy. Ngày xưa cô ta và ông nội đón năm mới, còn năm nay cô ta có A Trạch và đứa con trong bụng.
Tối nay cô ta đã có tình chuẩn bị rất nhiều món và rượu cho A Trạch. An Nhã ngắm nhìn pháo bông trên bầu trời, có chút mong nỏi nói: “Trước đây em đều bận đến không có thời gian ngắm cảnh đẹp của thời khắc này, thì ra pháo hoa năm mới lại đẹp như thế.”
A Trạch cùng cô ta đứng trước cửa số: “Pháo hoa có gì đẹp chứ?”
Cô cười anh không biết lãng mạn: “Đàn ông các anh đều như vậy, không thích những thứ hoa hòe hoa sói này.”
Dường như A Trạch nhớ ra điều gì đó mà quay người đi vào phòng mình, đến lúc anh trở lại thì đưa cho cô một quyển sổ chứng nhận nhà đất: “Anh đã mua nhà rồi. Sang năm mới là có thể dọn qua đó ở, chúng ta không cần thuê nhà nữa.”
An Nhã kinh ngạc: “Anh mua từ khi nào vậy?”
Anh dừng lại một giây mới nói tiếp: “Dạo trước. Bây giờ không giống như trước nữa, một khi có gia đình rồi thì phải có một cái nhà đàng hoàng. Ngày thường chỉ có em ở nhà thì anh cũng không yên tâm, qua vài ngày nữa anh sẽ tìm một dì giúp việc đến chăm sóc cho em. Thời gian mang thai hậu kỳ phải cẩn thận một chút, tình huống lần trước cũng quá nguy hiểm rồi.”
An Nhã cắn cắn mơi, hỏi ra một câu hỏi mà cô đã giữ trong lòng rất lâu: “Chúng ta có thể cứ như vậy đến cuối đời không?
Hay là sẽ có một ngày anh không cần chịu sự chỉ phối của Diệp Quân Tước mà đường ai nấy đi với em?”
A Trạch im lặng nhìn cô một hồi: “Anh không biết, không ai có thể chắc chắn về chuyện tương lai. Trước giờ anh đều không thích ôm ấp hy vọng gì vào tương lai cả.” Xem thêm .
An Nhã hơi thất vọng: “Ừ… cũng đúng mà, có hy vọng thì sẽ có thất vọng, không hy vọng thì sẽ không cần thất vọng nữa.” Côta từng hy vọng nên bây giờ mới thất vọng…
Cô đợi A Trạch trở về phòng ngủ mới mở số nhà đắt ra kiểm tra chỉ tiết, sau khi nhìn thấy người đúng tên trong quyển sổ nhỏ chính là cô thì cô ngạc nhiên đến ngây người. Cô không ngờ rằng A Trạch sẽ để tên cô trong này!
Căn nhà đó không hề rẻ nhưng A Trạch không chút do dự đặt một số tiền lớn như vậy dưới tên cô. Trước đây cả hai cũng chưa từng thương lượng với nhau, chẳng phải anh nói không hy vọng gì vào tương lai sao? Vậy vì sao anh lại sắp xếp sẵn cho cô?
Cô a biết rằng cho dù hai người đã kết hôn, nhưng trứ lúc trước khi cô mang thai thì hay người luôn ngủ riêng. A Trạch có làm tốt trách nhiệm của một người bố, một người chồng, anh chăm sóc cho cô rất tốt nhưng chỉ không thân mật với cô như một cặp vợ chồng bình thường. Trong vô hình, An Nhã đã sớm nhận định người mà cô sẽ giao phó cả đời là anh. Thời khắc này, cô muốn biết ngay đáp án trong đáy lòng của anh – một đáp án chắc chắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.