Trước Tình huống khẩn cấp, không để ý tới nam nữ phân biệt, Kính Thiếu Khanh ôm lấy An Nhã vội vàng xuống lầu đưa đi bệnh viện. Trên xe Trần Mộng Dao luôn cầm tay An Nhã, không ngừng hà hơi sưởi ấm: “An Nhã, An Nhã, cô có nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Cho dù cô gọi thế nào, An Nhã cũng không có bất kỳ phản ứng gì, người đã lâm vào hôn mê sâu.
Đến bệnh viện, An Nhã được đưa vào phòng cấp cứu, lúc bác sĩ hỏi ai là người nhà, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ ai cũng không phải người nhà An Nhã, chỉ có A Trạch được coi là người nhà.
Trải qua cứu giúp, may mà An Nhã và đứa con trong bụng đều không có việc lớn gì, chỉ té bị thương chân, gãy xương rất nhỏ, hôn mê là vì lúc ngã sắp xuống đụng phải đầu, khi đó An Nhã còn gượng chống lấy gọi điện cho Trần Mộng Dao, xem như may mắn trong bắt hạnh.
Rất nhanh, An Nhã được chuyển dời đến phòng bệnh bình thường, truyền nước một chút, không lâu sau đó cũng chậm rãi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là sờ về phía bụng, xác nhận đứa bé không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh trước giường bệnh: “Cảm „ ơn…
Kính Thiếu Khanh không nói chuyện, quay người đi ra ngoài hành lang.
Trần Mộng Dao biết trong lòng Kính Thiếu Khanh còn khúc mắc chuyện trước kia, cũng không ép buộc anh phải giả người tốt: “Cô không sao là được, cô gọi điện cho tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817342/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.