Chương trước
Chương sau
Mục Đình Sâm thấy sự quyết tâm của Diệp Quân Tước, tâm trạng liền trở nên trầm trọng: “Tôi không thể nào không nhúng tay vào. Thiếu Khanh là anh em tốt của tôi, chỉ cần liên quan đến cậu ấy thì tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu đã như vậy thì cậu cũng đừng trách tôi, tôi sẽ dùng phương pháp mà Ôn Ngôn đồng ý khiến cậu thua một cách thảm hại.”
Yến tiệc còn chưa kết thúc thì Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước đã rời đi, hai anh đưa chút tiền cho Tự Như Linh và người phụ nữ còn lại để hai người bắt xe về nhà.
Lần này cũng không hẳn là về tay không, ít ra họ đã xác nhận được Diệp Quân Tước chính là Triển Trì. Chí có điều, Diệp Quân Tước đã chuẩn bị kỹ càng nên hai người không có cách nào lấy được chứng cứ có tính xác thực để vạch trần thân phận và cho anh ta vào tù. Đây là một trận chiến lâu dài và nó chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Cả người của Kính Thiếu Khanh đều bực tức đến cực điểm: “Rốt cuộc cậu ta muốn sao? Muốn cướp người của tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Mục Đình Sâm than nhẹ: “Trước khi Trần Mộng Dao sinh con thì cậu ta sẽ không làm ra động tĩnh gì nên cậu cứ bình tĩnh.
Thời gian không còn sớm nữa, cậu về đi. Cậu hãy cố gắng giấu chuyện Diệp Quân Tước là Triển Trì, chớ để Tràn Mộng Dao biết được. Nếu như giấu không được thì cứ thuận theo tự nhiên, cậu cũng đừng làm khó bản thân quá.”
Kính Thiếu Khanh dựa trước xe rồi châm một điều thuốc, sau cơn bực tức trông anh có chút chán nản: “Tôi thấy sắp giấu không được nữa rồi. Trong lòng tôi che giấu quá nhiều thứ và Dao Dao có thể phát giác ra. Em ấy luôn xem Diệp Quân Tước là bạn, nói không chừng hai người vẫn còn lén lút liên lạc với nhau. Tôi vừa nghĩ đến Diệp Quân Tước là Triển Trì thì khống chế không được bản thân, thế nhưng tôi lại không có cách nào để nói rõ với em ấy… Tôi sợ Diệp Quân Tước lại tiếp cận Dao Dao, sợ chết khiếp…”
Mục Đình Sâm dừng lại một chút rồi nói: “Vậy thì cậu phải nghĩ cách đánh đỗ cậu ta. Chỉ cần cậu ta là Triển Trì thì chỉ có hai con đường đang đợi cậu ta thôi, một là chết hai là vào tù. Tôi sẽ luôn đứng về phía cậu, có tôi ở đây thì cậu yên tâm đi.”
Sau một lúc, Kính Thiếu Khanh vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm tắt: “Biết rồi, tôi về trước đây. Cứ đến đâu hay đến đó vậy.”
Lúc này, tại Mục trạch.
Ôn Ngôn bận rộn dùng khăn bao bọc lấy cơ thể của Trần Mộng Dao, vừa lúc nãy Trần Mộng Dao đột nhiên đội tuyết đến đây, sắc mặt còn có chút bát ổn. Quả thực cô bị dọa sợ rồi, hiện tại Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm vẫn ở bữa tiệc đi? Cô không biết đã có chuyện gì xảy ra, Trần Mộng Dao một mực giữ im lặng không mở miệng.
Qua một lúc khá lâu, cơ thể của Trần Mộng Dao mới ấm lên.
Sau đó, cô lấy điện thoại ra rồi mở lên một tắm ảnh: “Tiểu Ngôn, Kính Thiếu Khanh ở sau lưng mình tìm phụ nữ khác.
Trong lòng Ôn Ngôn lộp bộp một tiếng, cô thuận thế nhìn lên màn hình điện thoại. Trong bức ảnh chụp Kính Thiếu Khanh đang đứng cùng một người phụ nữ, tuy rằng không hè tiếp xúc thân thể nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần nên trông có chút thân mật. Dường như bên cạnh đó còn có một người phụ nữ nhưng không chụp được khuôn mặt. Bồi cảnh trong bức ảnh này đang ở một yến tiệc nào đó… chẳng lẽ là buổi tiệc của tối hôm nay?
Cô do dự hỏi: “Ai gửi bức hình này cho cậu vậy?”
Trần Mộng Dao cắn cắn môi: “Diệp Quân Tước, anh ta cũng ở đó, trông thấy nên chụp lại gửi mình. Thật ra mình không muốn nói với cậu nhưng mà… Mục Đình Sâm cũng tìm phụ nữ rồi!
Diệp Quân Tước cũng gửi hình cho mình rồi. Cậu tự xem thử đi, mình không muốn xem nữa. Thật kinh tởm.”
Ôn Ngôn đã biết trước về bữa tiệc này, cộng thêm Trần Hàm vừa đến đây không bao lâu nên cô không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện khác. Trước khi nhìn thấy tắm ảnh này thì trong lòng cô rất an tâm, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh chụp Mục Đình Sâm đang ôm Tự Như Linh thì cơ thể cô cứng đờ.
Cô không biết người bạn gái tạm thời mà anh dẫn theo sẽ là Tự Như Linh, mà bối cảnh phía sau là ở chân cầu thang. Ở một vị trí kín đáo như vậy, cô nam quả nữ và tư thế thân mật…
Trong lòng cô không ngừng an ủi bản thân rằng phải tin tưởng Mục Đình Sâm, chẳng phải anh đã nói trước với cô rồi sao? Cô không nên nghỉ ngờ anh… nhưng vì sao anh lại đi cùng Tự Như Linh? Cô đại khái biết được Tự Như Linh xuất thân từ một gia đình nghèo khó, một cô gái vừa bước vào xã hội chưa bao lâu nhưng bộ lễ phục trên người cô ta không hề rẻ nên chắc chắn Tự Như Linh không thể chỉ trả được. Cô có chút hoang mang rồi.
Dù thế nào đi nữa thì Trần Mộng Dao đang mang thai, cô chỉ có thể ổn định tinh thần của Trần Mộng Dao trước. Ôn Ngôn vờ như không có gì xảy ra: “Dao Dao, chúng ta không thể dựa vào một bức hình mà khẳng định họ làm chuyện xấu. Đợi hai người họ trở về chúng ta hỏi thử. Bây giờ cậu đang có em bé, đừng nên để tâm trạng kích động, không tốt cho đứa bé đâu. Vậy đi, cậu cứ ở lại đây, đợi Mục Đình Sâm về thì chúng ta hỏi rõ ràng.”
Trần Mộng Dao mâu thuẫn lắc đầu: “Hai người họ là anh em tốt, sẽ không ai bán đứng ai đâu. Diệp Quân Tước cũng chẳng có lý do gì để lừa mình đi? Chính là chẳng có lý do gì cả nên quả thực chuyện này có vấn đề. Cậu không cần an ủi mình nữa, trong lòng cậu thì không cảm thấy khó chịu sao?”
Ôn Ngôn chợt không biết phải nói sao mới phải. Đúng đấy, trong lòng cô cũng có chút khó chịu nhưng vẫn cảm thấy nên hỏi rõ ràng. Giả sử là người khác nói chuyện này cho Trần Mộng Dao thì không có gì nhưng người đó lại là Diệp Quân Tước. Tuy rằng Trần Mộng Dao không hề nghỉ ngờ Diệp Quân Tước nhưng cô sẽ không tin tưởng vào người đó đâu.
Đến khi Mục Đình Sâm trở về, Ôn Ngôn đã dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ rồi. Cô và Trần Mộng Dao ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ đợi anh.
Trông thấy hai cô, Mục Đình Sâm có chút ngạc nhiên: “Hai người…”
Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn anh một cái, ủy khuất không nói gì. Sắc mặt của Ôn Ngôn cũng không tốt đẹp hơn là bao: “Bữa tiệc tối nay anh đi cùng cô gái nào?”
Anh chọt liên tưởng ra một điều gì đó: “Anh nói rồi, bọn anh tìm bạn gái tạm thời. Là loại bỏ tiền ra để mời về, anh cũng không nghĩ đến sẽ chạm mặt với Tự Như Linh.”
Tâm trạng của Trần Mộng Dao trở nên kích động: “Bọn anh?
Kính Thiếu Khanh cũng ở đó đúng không? Anh ấy nói với tôi là bận việc công ty, thì ra hai anh đi tìm vui vẻ cùng nhau! Chúng tôi biết cả rồi, anh đừng nói dối nữa!”
Mục Đình Sâm có chút phiền muộn mà mím môi. Vậy mà Kính Thiếu Khanh lại lừa Trần Mộng Dao rằng bận việc công ty, anh chưa trao đổi với Kính Thiếu Khanh và lần này họ gặp rắc rối thật rồi…
Thấy anh không trả lời, Trần Mộng Dao càng hỏi tới: “Nói gì đi chứ, tại sao lại không nói gì nữa? Không giải thích được chứ gì?
Ôn Ngôn sợ Trần Mộng Dao sẽ xảy ra chuyện bèn đem ảnh đặt trước mặt Mục Đình Sâm, thấp giọng nói: “Anh nói đi, nói sự thật đi. Người gửi ảnh đến là Diệp Quân Tước.”
Mục Đình Sâm nhìn nội dung của những tắm ảnh, trong lòng bốc hỏa: “Người đứng cạnh Thiếu Khanh là bạn gái tạm thời của anh, người còn lại là Tự Như Linh. Đến nơi rồi anh mới biết lại trùng hợp như vậy, nếu biết trước đối tượng là Tự Như Linh thì anh đã không thuê cô ta rồi. Ngoại trừ những tắm ảnh này thì không còn tắm nào gay cắn hơn, đúng không? Vậy thì đúng rồi, vì sự thật là chẳng có gì xảy ra cả. Còn hình ảnh trông anh giống như đang “ôm ôm ấp ấp” với Tự Như Linh là bởi vì cô ta chắn đường anh, sau đó anh kéo cô ta ra làm cô ta trật chân nên anh mới dìu cô ta xuống lầu. Có người đã tranh thủ chụp lại cảnh tượng đó, còn tâm cơ của người chụp có đơn thuần hay không thì em tự suy nghĩ đi, anh không còn gì để giải thích nữa. Anh sẽ lập tức gọi điện bảo Thiếu Khanh qua đây, anh đi tắm trước đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.