Chương trước
Chương sau
Ôn Ngôn giả vờ đùa với Tiểu Đoàn Tử: “Chắc là liên quan đến chuyện công việc, Mục Đình Sâm hay có thói quen bàn chuyện trong phòng đọc sách, đàn ông có rất nhiều tật xấu, không sửa được, quen là tốt rồi.”
Trần Mộng Dao bĩu môi: “Cậu nói như đúng rồi, chị em à, ngày mai chồng cậu đón mình đi làm, cậu không ghen hả?”
Ôn Ngôn mỉm cười bất đắc dĩ, nói: “Mình ghen cái gì chứ?
Ghen với phụ nữ có thai như cậu hả? Thôi bỏ đi, nếu là cô gái khác, mình có thể tức đến mức tóc dựng đứng lên, còn cậu ấy à, cho dù Mục Đình Sâm tự lái xe thì mình cũng yên tâm cậu ngồi ghế phó lái, chúng ta là gì của nhau chứ?”
Đột nhiên Trần Mộng Dao lén nhìn về phía cửa thang lầu, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu Ngôn, lần trước khi mình ăn cơm với Kính Thiếu Khanh ở bên ngoài, bỗng nhiên anh ấy hỏi mình nếu Triển Trì quay lại, có ảnh hưởng gì tới mình không. Mặc dù sau đó anh ấy có giải thích là anh ấy muốn biết có phải là mối tình đầu rất khó quên hay không, nhưng lòng mình vẫn cảm thấy không dễ chịu. Anh ấy biết rõ Triển Trì làm gì với mình, trước kia anh ấy cũng chưa từng nhắc đến Triển Trì trước mặt mình, sẽ không vì muốn thử nghiệm vô vị mà anh ấy nhắc Triển Trì đâu, mình nghỉ là…”
Trong lòng Ôn Ngôn cũng run lên, thoạt nhìn Trần Mộng Dao là người thần kinh thô, nhưng dù gì cũng là phụ nữ, cũng có lúc lòng dạ nhạy cảm. Cô trầm ngâm một lát mới nói: “Có thể là anh ấy để ý đến cậu quá nhiều nên mới hỏi như vậy. Một người đàn ông đào hoa phong lưu bỗng nhiên ngoan ngoãn với cậu, dĩ nhiên anh ấy cũng sẽ sợ rằng trong lòng cậu có người đàn ông khác. Chuyện mà anh ấy thường làm về mặt tình cảm lúc trước, cũng là chuyện bây giờ anh ấy sợ hãi nhất, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
Trần Mộng Dao vẫn cảm thấy không bỏ qua được: “Tiểu Ngôn, cậu nói thật lòng cho mình biết là Triển Trì có quay về không?
Mình tin cậu nhất, cậu sẽ không gạt mình.”
Ôn Ngôn cụp mắt: “Dao Dao à, lúc trước Triển Trì chạy trốn đến Nam Phi, Mục Đình Sâm phái người xử lý anh ta, cuối cùng sống không thấy người chết không thấy xác. Rốt cuộc Triển Trì có chết hay không, có về hay không, không ai có thể nói chính xác, chuyện duy nhát chúng ta có thể làm là sống cho tốt, không ai biết tương lai và bất ngờ, cái nào sẽ đến nhanh hon, tội gì buồn lo vô cớ? Cho dù anh ta quay lại thì chúng ta làm gì đây? Bây giờ cậu đã là vợ của Kính Thiếu Khanh.”
Trần Mộng Dao giật mình: “Đột nhiên mình nhớ đến chuyện này.”
Vẻ mặt Ôn Ngôn đầy tò mò, Trần Mộng Dao cắn ngón tay lầm bẩm: “Mình và Kính Thiếu Khanh còn chưa lãnh giấy chứng minh, thì đây được gọi là gì? Vì ngày đó xảy ra tai nạn xe cộ làm trì hoãn, mình phải nhanh chóng chọn thời gian lãnh giấy chứng nhận, nếu không mình và anh ấy chưa phải là vợ chồng hợp pháp.”
Lúc này, Kính Thiếu Khanh đi xuống lầu: “Dao Dao, em muốn đi với anh hay ở đây chơi với Ôn Ngôn? Anh phải ra ngoài bàn chuyện, tối nay chúng ta sẽ đến ăn cơm ở chỗ mẹ anh.”
Trần Mộng Dao nhìn Ôn Ngôn rồi nhìn chồng mình, do dự chọn về sau: “Em đi chung với anh.”
Ôn Ngôn mỉm cười thoải mái, Trần Mộng Dao luôn dán cô, rốt cuộc đã bắt đầu dán chồng.
Chờ đến khi Mục Đình Sâm xuống lầu, Ôn Ngôn nói: “Ngày mai có kết quả, nói cho em biết một tiếng nhé. Vừa rồi hình như Dao Dao đã nghi ngờ, hỏi em rồi, nhưng em không dám nói thật.”
Mục Đình Sâm khẽ gật đầu: “Sáng mai Kính Thiếu Khanh nhờ anh đón Trần Mộng Dao đến công ty, vì sợ điều này đây, Trần Mộng Dao mà không làm việc thì sẽ duy trì liên lạc với cậu ấy, cậu ấy không dám để cô ấy ở nhà, nếu thế thì cậu ấy sẽ không làm gì được. À đúng rồi, còn có chuyện sửa sang lại nhà cũ Ôn gia nữa, thời tiết gần đây không ổn lắm, trì hoãn khá nhiều thời gian, nhưng tiến độ cũng được, chờ đến lúc có thể đi xem, anh dẫn em qua đó.”
Ôn Ngôn tưởng tượng đến cảnh nhà cũ sắp được rực rỡ hẳn lên, bèn thấy rất vui, nhìn anh bằng ánh mắt có ý lấy lòng mà hỏi: “Không cần bôi thuốc lên cổ anh sao?”
Mục Đình Sâm nhìn cô, cười như không cười: “Hay là tiêm vắc xin phòng bệnh gì đó?”
Miệng cô co quắp: “Coi em là mèo à? Rõ ràng là anh làm em sợ trước! Ai bảo anh mượn rượu làm bậy!”
Mặt anh rất vô tội: “Anh có mượn rượu làm bậy đâu? Đó là anh đang tỏ rõ sự bất mãn, anh đã nói với em rồi, nhưng em không để ý đến vấn đề! Chút rượu này đâu có say được? Anh chưa từng ngừng nói với em là bình thường em đừng có quên anh.”
: Ôn Ngôn lập tức nghẹn họng, đúng vậy, anh đã nhắc rồi, nhưng cô không để trong lòng. Trong mắt cô, hình tượng của anh cho đến giờ đều luôn cao lớn kiên cường, chưa từng cần được ai an ủi, cũng không cần được người ta chú ý, rõ ràng anh luôn đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống người ta, vậy mà giờ anh cần sự chú ý của cô?
Cô thở ra một hơi nhẹ hãng: “Được rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu, em không ngờ anh là người như vậy.”
Thần kinh mẫn cảm của anh bị kích thích: “Người như thế nào cơ? Anh là người như thế nào? Sao anh cảm thấy hình như em đang mắng anh vậy?”
Cô cười khúc khích, nói: “Anh nghĩ cái gì đấy, ý em là từ lúc tám tuổi, hình tượng của anh trong mắt em luôn cao lớn, cô độc và mạnh mẽ bất khuất, anh không cần người khác thân cận, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, coi thường việc bị bất kỳ ai đồng cảm, cũng không cần sự chú ý của em, sao lại cảm thấy em đang coi thường anh? Anh không nghĩ đến THÔI 2Š Mục Đình Sâm nhìn cô chăm chú, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Cho đến nay, anh chỉ hy vọng được em nhìn chăm chú.”
Trái tim Ôn Ngôn đập hụt nửa nhịp, hơi kinh ngạc mở to mắt, lông mi dài mảnh hơi run lên, câu trả lời này khiến cô không thể tưởng tượng đượ!
c Anh giơ tay xoa hai má cô: “Lúc ban đầu là vì đồng cảm, sau đó là dựa vào nhau vì áy náy… nếu không có sự xuất hiện của: em, thật ra anh đã cảm thấy thế giới này không có sức hấp dẫn gì. Em có hiểu được cảm giác bản thân đang chìm trong bóng đêm tuyệt vọng, bỗng nhiên có tia sáng xuất hiện không? Em chính là tia sáng đó, là tia sáng soi lòng anh.”
Cô đã bắt đầu cảm thấy có thế nào cũng không tròn, không đủ, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Cô biết, anh đã từng nói, cô là người cứu vớt đời anh. Nhưng thiếu cái gì vậy chứ? Cô không biết. Có lẽ là câu trả lởi thuyết phục của anh luôn lãng mạn thái quá, thiếu chút khói lửa nhân gian.
Còn nữa, anh vẫn còn giấu giếm cô, giữa bọn họ vẫn còn khoảng cách.
Hôm sau, Mục Đình Sâm đi đón Trần Mộng Dao theo kế hoạch, Kính Thiếu Khanh thì lấy báo cáo ADN.
Khi nhìn đến kết quả, Kính Thiếu Khanh không biết mình có cảm giác gì. Diệp Quân Tước và Mục Đình Sâm không có quan hệ huyết thống, nói cách khác, Diệp Quân Tước không phải Triển Trì. Khi anh thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu không hiểu tại sao Diệp Quân Tước lại đột nhiên xuất hiện và tiếp cận Trần Mộng Dao, nhất là chuyện Diệp Quân Tước không cần mạng sống của mình vì Trần Mộng Dao, điều này khiến anh không tài nào an tâm được. Còn An Nhã nữa… ba năm, Diệp Quân Tước yêu Trần Mộng Dao ba năm, có chỗ đáng ngờ rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.