Tử ngủ, đã là hơn một giờ sau. Ôn Ngôn vừa về đến phòng đã nhìn thấy Mục Đình Sâm nghiêm mặt, ngồi ở trên giường giống như oán phụ vậy. Cô nhịn không được mà cười: “Làm sao thế?”
Anh bắt mãn nói: “Ban ngày em bậnbạn công việc, buổi tối về nhà lại ở cùng vật nhỏ kia, vừa nằm xuống đều mệt mỏi ngủ mắt, anh để đi đâu?”
Cô bò lên giường chui vào chăn, đầu tiên dễ chịu thở phào một cái, mới lên tiếng: “Không phải anh cũng cảm thấy em không nên đi làm chứ? Tự mình đồng ý rồi, không thể đổi ý. Em cảm thấy bây giờ rất tốt mà, không phải ban đêm em cũng ngủ cùng chỗ với anh sao? Cũng không có bồi Tiểu Đoàn Tử ngủ, nói cho cùng thời gian em ở cạnh anh còn nhiều hơn con một chút đó, anh không đến mức ghen với một đứa bé chứ? Đây chính là con của anh đó.”
Anh nằm xuống, đưa tay ôm lấy cô vào trong lòng: “Em ngủ cùng chỗ với anh, mỗi lần từ chỗ đứa nhỏ kia về là em đều nằm xuống ngủ luôn, ngủ một giấc tỉnh lại là ngày mai, vòng đi vòng lại, anh khác gì cái gối đầu giường đâu, đều là vật trang trí trên giường.”
Bận rộn một ngày, Ôn Ngôn thực sự không muốn nghe anh lầm bằm, tiến lên trước hôn lên môi của anh, cuối cùng cũng có được chút tĩnh lặng. Ngay lúc đang lửa cháy, anh muốn tiến tới hôn sâu hon, cô liền đầy ra: “Em tới cái kia…”
“Phanh…”
Giống như có cái gì đột nhiên đứt ra vậy, Mục Đình Sâm cứng người: “Lừa người sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817306/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.