Diệp lão gia rất nhanh đã dẫn theo người tìm đến, trên mặt anh ta vì bị bỏng mà hủy đi dung mạo nhưng do thân hình của hai người khá tương đồng nên có thể che giấu được. Sau đó anh ta đã trải qua vài cuộc phẫu thuật chỉnh hình để thay đổi vẻ ngoài, hoàn toàn trở thành Diệp Quân Tước. Thậm chí để che giấu triệt để, anh ta còn hủy đi vân tay ngón cái của mình. Vượt qua biết bao cửa ải sống còn vậy mà anh ta đã không muốn tranh giành điều gì với Mục Đình Sâm. Điều duy nhất anh ta cảm thấy tiếc nuối chỉ có Trần Mộng Dao, người con gái từng vì anh ta mà hy sinh ba năm thanh xuân của cô. Triển Trì cho rằng cuộc sống khi được ôm lấy người mình yêu thương, cùng nhau trải qua trong bình yên mới là điều tốt nhất. Thế nên, sau khi quay trở lại nơi này, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là tìm đến Trần Mộng Dao để bù đắp lại quá khứ. Thấy anh ta không lên tiếng, Diệp lão gia đột nhiên nắm lấy chân đang bị thương của anh ta: “Tôi đã không thể kiểm soát được cậu rồi, là Khúc Thanh Ca nói cho cậu biết phải không? Tôi không ngờ rằng tôi giúp cô ta loại bỏ cái gai trong mắt mà cô ta chỉ biết đến cậu thôi. Nếu như không phải vì cô ta thì Trần Mộng Dao đã chết rồi. Nếu như cậu không muốn tiếp tục làm Diệp Quân Tước thì đi chết đi, Trần Mộng Dao cũng sẽ chết cùng cậu!” Triển Trì đau đến mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán toát ra nhưng anh ta không rên một tiếng: “Tha cho cô ấy rồi tôi sẽ đáp ứng, tiếp tục làm giả Diệp Quân Tước. Từ giờ trỏ đi, sẽ không còn Triển Trì trên thế giới này nữa!” Diệp lão gia buông tay ra, cười nói: “Ha ha, cậu tên Triển Trì sao? Tốt, rất tốt! Sau này cậu chính là cháu trai của tôi. Nếu như đã làm thì phải làm đến triệt để, tôi sẽ sắp xếp cho cậu xuất viện, đôi chân này… cứ phế bỏ đi, dùng hai chân của cậu để đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời, đổi lấy hai cái mạng của cậu và Trần Mộng Dao. Cũng xứng đáng mà, phải không? Triển Trì cắn răng nhắm mắt lại: “Tôi đáp ứng” Diệp lão gia thay đổi thành vẻ mặt trìu mến, ông đưa tay ra giúp anh ta chỉnh lại chăn: “Tước Nhi, nghe lời ông nội, cùng Khúc Thanh Ca sống thật tốt. Ông không ép cháu yêu cô ta, nhưng mà không được để cô ta chết tâm. Nếu như cháu không thể buông bỏ Trần Mộng Dao thì ông cũng không quan tâm. Ông chỉ quan tâm đến mối quan hệ giữa Diệp gia và Khúc gia thôi.” Triển Trì không nói gì thêm xem như ngầm đồng ý. Khi Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh dẫn người đến bệnh viện mới biết được chủ xe mười sáu chỗ đã tử vong rồi. Bên phía bệnh viện nói rằng nạn nhân thương quá nặng nên không thể qua khỏi. Hai người họ mơ hồ cảm nhận được điều bất thường trong chuyện này. Rõ ràng có người cố tình làm vậy, cố tình không để bọn họ biết được nên giết người diệt khẩu. Hai anh không thể trực tiếp tìm Diệp Quân Tước hỏi rõ vì trước phòng bệnh của anh ta có vệ sĩ canh gác. Chưa kể, cho dù họ có hỏi anh ta thì chưa chắc đã có được đáp án. Chuyến đi lần này đã định sẵn rằng hai người họ phải quay về tay không rồi. Ôn Ngôn biết được sự việc này liền hoảng hốt, cô bé theo Tiểu Đoàn Tử chạy đến nhà Trần Mộng Dao để an ủi cậu ấy: “Dao Dao, cậu có cảm thấy không khỏe ở chỗ nào không? Chắc chắn cậu đã bị dọa sợ rồi đúng không? Có cần đến bệnh viện làm kiểm tra không?” Trần Mộng Dao bình thản: “Không sao, lúc đó mình bị dọa sợ nhưng mình không sao, không có chỗ nào không khoe cả. Ngày mai mình phải kết hôn rồi nên tâm trạng rất tốt, cậu đừng lo lắng.” Ôn Ngôn nhăn mày: “Mình cảm thấy chuyến đi lần này của Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm sẽ không có kết quả. Giả sử có người cố tình sắp đặt thì sẽ không để lộ sai sót đâu. Mình cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, người nào lại muốn hại cậu và tại sao Diệp Quân Tước lại biết chuyện để kịp thời cứu được cậu. Động thái này quá hiển nhiên là có tình và liên quan đến Diệp Quân Tước.” Trần Mộng Dao vừa suy nghĩ một chút liền thấy rối não: “Mình không thông minh như cậu nên không thể hiểu được những chuyện này. Chắc mình không nên động não quá nhiều, nếu không đứa bé sẽ hóa ngốc mắt thôi.” Ôn Ngôn không biết nói sao: “Đây là cách nói gì đây? Cậu động não thì liên quan gì đến cục cưng cơ chứ? Mình thấy cậu chính là một đứa ngốc! Tóm lại, cậu không nên qua lại với Diệp Quân Tước nữa, sau này cứ cố gắng tránh xa anh ta ra. Nói thật với cậu là mình cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ nhưng lại nói không ra là kỳ lạ ở chỗ nào. Hôm nay cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút, để ngày mai còn làm một cô dâu xinh đẹp nữa.” Trần Mộng Dao cười nói: “Mình biết rồi, ngày mai cậu phải đến sớm một chút để bầu bạn với mình. Còn Tiểu Đoàn Tử thì giao cho Mục Đình Sâm đi, dù gì anh ấy cũng đã kết hôn rồi nên không thể làm phù rẻ nữa. Cậu cũng vậy, không thể làm phù dâu của mình rồi, làm mình phải tốn tiền mời người lạ về thay thế.” Nói đến đây, Ôn Ngôn chợt nghĩ đến Lâm Táp. Nếu như Lâm Táp vẫn còn ở đây thì chắc chắn vị trí phù rễ sẽ do anh đảm nhận. Kính Thiếu Khanh nhanh chóng đến tìm Trần Mộng Dao nhưng bị Giang Linh chặn ở ngoài cửa: “Ôi chao, chú rễ không thể vào phòng cô dâu trước ngày kết hôn đâu. Người già nói như vậy là không may mắn, Dao Dao cũng không thể qua nhà con được. Nói chung là ngày mai thì hai người mới được gặp mặt.” Trần Mộng Dao ở phía sau Giang Linh nhìn anh cười nói: “Anh về đi, em không sao đâu. Ngày mai nhớ đến sớm để đón em đấy.” Kính Thiếu Khanh cũng cười rồi, nhưng nụ cười có chút bất lực: “Được… sao lại có mấy quy tắc này cơ chứ? Anh lo lắng nên mới qua đây xem thử mà? Ngày mai em không được vắng mặt nữa đâu đấy, nhất định phải ngoan ngoãn ngồi đợi anh đến, biết không?” Ngoài mặt Kính Thiếu Khanh đang cười nhưng có thể nghe ra được trong ngữ khí của anh mang theo sợ hãi và trầm trọng. Trần Mộng Dao cũng nghiêm túc hẳn: “Em biết rồi, em nhất định sẽ đợi anh đến đây. Ngày mai, cho dù thế nào đi nữa thì em cũng không vắng mặt đâu.” Giang Linh bị bầu không khí giữa hai người làm cho da gà rụng đầy đất: “Ôi được rồi, được rồi. Da gà của mẹ nỗi hết lên rồi này, hai đứa đừng sến sắm nữa. Kế từ ngày mai thì hai đứa cứ sến súa với nhau ở nhà của hai đứa rồi, không ai nhìn đâu. Thiếu Khanh, con mau quay về để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai đi.” Kính Thiếu Khanh ngập ngừng rời đi, sau sự việc xảy ra của hôm nay làm anh vô cùng lo sợ sẽ đánh mắt cô. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa anh đã mắt đi người mình yêu… Ôn Ngôn cũng không nán lại thêm: “Vậy mình cũng về để chuẩn bị cho ngày mai đến đây trang điểm cho cậu. Ngày mai là thứ hai nhưng mình đã xin nghỉ phép rồi.” Trần Mộng Dao ôm lấy Ôn Ngôn, tiện thể ôm cả Tiểu Đoàn Tử ở giữa: “Được, cậu lái xe chậm thôi, mình đợi cậu.” Về đến Mục trạch, Ôn Ngôn trông thấy đôi giày của Mục Đình Sâm ở trước cửa thì biết anh đã trở về rồi. Lúc nãy cô không dám ở nhà Trần Mộng Dao hỏi thẳng Kính Thiếu Khanh về tình hình điều tra, cô sợ Giang Linh biết được sẽ lo lắng nên đã cùng Trần Mộng Dao giấu đi chuyện tai nạn xe cộ. Sau khi cô lên lầu thì bắt gặp Mục Đình Sâm đang ngồi trên chiếc ghế tựa trước cửa sổ, cô hỏi: “Sao rồi? Có phải chưa điều tra được gì không?” xem thêm . Mục Đình Sâm có chút kỳ lạ nhìn cô: “Tại sao em lại biết? Đúng là không điều tra được gì, người cũng chết rồi. Anh cũng không thể trực tiếp hỏi Diệp Quân Tước, chuyện này có chút phức tạp. Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em cũng đừng mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài nữa, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Ôn Ngôn bĩu môi: “Có thể xảy ra chuyện gì với em được chứ? Chẳng có ai nhắm đến em cả, người bị nhắm đến là Dao Dao. Chưa kể em đi làm nên đâu thể mang theo Tiểu Đoàn Tử ra ngoài nhiều. Diệp Quân Tước không phải là một kẻ tàn phế sao? Ai cũng biết rõ chuyện này nhưng anh ta lại không hề tàn phế, còn lái xe đến cứu Dao Dao. Dựa vào điểm này, có khi nào Diệp Quân Tước đã không còn là Diệp Quân Tước hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]