Chương trước
Chương sau
Không biết đã qua bao lâu, trăng khuyết đã trốn sau đám mây rồi. Đợt sóng lăng tăng trong phòng cũng đã yên tĩnh trở lại, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ. Đêm nay, Tiểu Đoàn Tử đã không ở đây làm bóng đèn nữa rồi.
Sáng hôm sau, Ôn Ngôn đã vội đi làm trước khi Mục Đình Sâm ra khỏi nhà. Tâm trạng ngày đầu tiên đi làm của cô vô cùng tốt, tất nhiên không thể đi làm trễ rồi. Tiểu Đoàn Tử được má Lưu bế đến trước cửa lớn, đứa bé cứ nhìn về hướng Ôn Ngôn rời đi mà vươn tay nhỏ ra, cặp mắt long lanh nước mắt.
Mục Đình Sâm trông thấy bộ dạng này của đứa nhỏ liền cười u oán: “Lớn như vậy rồi còn dính lấy mẹ, có đáng xấu hổ không chứ? Mẹ của con lang bạt, bố không nỡ cũng không dám làm gì, con thì có thể giữ mẹ lại sao? Nếu con còn khóc nữa thì mẹ con sẽ bỏ con đấy.”
Má Lưu có chút hoảng hốt che hai tai của Tiểu Đoàn Tử: “Thiếu gia, cậu đừng nói rằng phu nhân không cần tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đã có thể nghe hiểu được ít nhiều rồi. Nếu nghe cậu nói vậy lại khóc cho mà xem, lúc đó có dỗ thế nào cũng không nín khóc.”
Mục Đình Sâm không tin Tiểu Đoàn Tử hiểu được những gì anh nói: “Thằng bé còn nhỏ như vậy, nghe hiểu mới là chuyện ly kỳ. Không tin thì dì xem đây. Tiểu Đoàn Tử, mẹ con không cần con nữa rồi.”
Ngay lập tức, Tiểu Đoàn Tử bĩu môi, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ đua nhau rơi xuống: “A… hu hu…”
Anh hoảng loạn, vội vàng tiếp lấy Tiểu Đoàn Tử từ tay má Lưu: “Bô ghẹo con thôi, mẹ con đi ra ngoài một lúc sẽ vê.
Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Bồ cũng phải đến công ty rồi nên không thể dỗ dành con được.”
Má Lưu bỏ chạy vào nhà bếp: “Tôi đi xem thử bữa ăn sáng đã được làm xong chưa, cậu tự chọc nó khóc thì tự mà dỗ đi.”
Kết quả chính là, Tiểu Đoàn Tử lại về tay của Mục Đình Sâm, anh lại phải làm ông bố bỉm sữa một lần nữa. Anh mang theo Tiểu Đoàn Tử đến công ty nhưng lần này để má Lưu đi cùng, anh cũng sợ sẽ không có thời gian trông coi đứa bé.
Về phía của Ôn Ngôn, sau khi đã đến công ty mới thì cô lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra soi một chút, xác nhận lớp trang điểm trên gương mặt mình không có sai sót và đầu tóc chỉnh tÈ thì cô mới tự tin bước vào phòng làm việc của quản lý.
Vừa gõ cửa thì vị quản lý mập mạp cười mỉm tiến lên: “Mục phu nhân, cô đến rồi à? Mời ngồi xuống, chúng ta có thể trao đổi về mức lương và hợp động nhậm chức, để tôi rót cho cô một ly trà.”
Cô có chút hoang mang, hiện tại cô không thể che đậy thân phận của mình nữa ư? Quản lý của công ty mới cũng đối xử khách sáo với cô đến vậy khiến cô đau đầu rồi đây.
Cô mắt tự nhiên ngồi xuống ghé rồi nhận lấy ly trà từ vị quản lý kia, nói một tiếng cảm ơn: “Chuyện đó… tôi muốn ký hợp đồng một năm. Đến thời hạn thì tái ký nếu cần thiết. Anh không cần tôi đến đây thử việc vài ngày sao?
Quý công ty không có giai đoạn quá độ mà trực tiếp tuyển người rồi ký hợp đồng ư?”
Quản lý Nghiêm vui vẻ nói: “Ôi, thân phận của cô là ai cơ chứ? Chuyện cô đến công ty chúng tôi làm việc đã khiến công ty này nhà tranh thêm sáng rồi, còn phải quan sát gì nữa chứ? Không chỉ vì cô là Mục phu nhân mà kinh nghiệm làm việc trước đây của cô cũng không tệ, tôi rất kỳ vọng vào cô. Hợp đồng có thể ký liền, cứ theo ý cô để thời hạn một năm. Cô có yêu cầu gì về lương năm không?”
Lương ư? Ôn Ngôn không có khái niệm về thứ này cho lắm: “Anh cảm thấy nên ở mức bao nhiêu? Tôi đã không đi làm một quãng thời gian rồi nên không rõ về mức lương thị trường.”
Quản lý Nghiêm giơ một ngón tay lên: “Tôi biết rằng trước đây cô nghỉ thai sản ở nhà và chăm con, con số này phù hợp chứ?”
Một, lương năng không thể nào chỉ có một vạn, mười triệu thì quá khoa trương, vậy chắc là một triệu rồi. Ôn Ngôn không ngờ đến bản thân lại xứng với mức lương này. Cô còn cho rằng với quy mô công ty này, nhân viên thiết kế có định cùng lắm chỉ có năm mươi vạn tệ mà thôi. Dù sao đây cũng không phải công ty lớn, xem ra cái giá mà họ đưa ra cho cô là vì thân phận Mục phu nhân của cô. Cô yên tâm chấp nhận: “Được thôi. Vậy mong rằng sau này có thể làm việc vui vẻ với nhau.”
Quản lý Nghiêm nâng cánh tay mập ú lên: “Hợp đồng sẽ xong nhanh thôi, tôi dẫn cô đến vị trí làm việc.”
Vị trí làm việc của cô cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tách riêng khỏi vị trí của nhân viên thiết kế thông thường và rộng rãi hơn một chút.
Chưa đên mười phút thì quản lý Nghiêm đã tự tay mang hợp đồng đến: “Cô xem thử, nếu không có vấn đề gì thì ký tên được rồi.”
Cô cầm hợp đồng xem xét một lúc rồi nói: “Không có vấn đề gì. Đúng rồi, có một số chuyện tôi muốn trao đổi rõ ràng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc trong buổi sáng và nhất định không tăng ca vào cuối tuần. Những ngày thường thì cũng hạn chế tăng ca, nếu như anh có ý kiến thì lương năm có thể giảm một chút, anh thấy sao?”
Quản lý Nghiêm nịnh nọt: “Tại sao cô lại nói vậy chứ? Sao chúng tôi có thể để cô tăng ca được? Đừng nói là tăng ca buổi tối, cho dù là ban ngày chỉ cần cô hoàn thành công việc thì có thể về sớm để chăm sóc cho con trai mà. Tôi có thể hiểu được, không thành vấn đề.”
Thấy dễ nói chuyện đến vậy làm cô nghi ngờ rằng Mục Đình Sâm đã từng đến đây chào hỏi người phụ trách của công ty này. Nếu thật sự là thế thì không còn ý nghĩa gì rồi…
Ký xong hợp đồng, cô gửi một tin nhắn cho Mục Đình Sâm: “Anh có biết em làm ở công ty nào không?
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời: “Không biết, anh không hỏi và em cũng chẳng nói mà. Gặp phải vấn đề gì sao?”
Có thể thấy được anh chưa hề làm gì nên cô mới yên tâm hơn: “Không có chuyện gì, chỉ là em muốn nhắc anh đừng nhúng tay vào công việc của em, em ghét dựa dẫm vào người khác.”
Tiêp đó, Mục Đình Sâm gửi đên một đoạn phim ngắn quay Tiểu Đoàn Tử đang cùng má Lưu ngồi trên sô pha chơi đồ chơi. Cô có chút đau đầu, quan sát xung quanh không ai để ý mới gọi điện thoại qua đó: “Tại sao anh lại mang thằng bé vào công ty rồi? Em không thích người phụ nữ khác bế con của eml”
Anh hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của cô: “Biết rồi, anh sẽ không cho đâu, chẳng phải má Lưu đang ở cùng thằng bé sao? Đợi một lát anh sẽ chở họ về nhà, thật không ngờ em lại ghen thật. Bình thường đều nhìn không ra em đang ghen, thì ra là giả bộ thôi.”
Cô thừa nhận: “Đúng! Là em ghen đấy. Công việc ra công việc, nếu như anh còn liếc mắt qua lại với nhân viên nữ nào nữa thì anh biết tay em. Cứ vậy đi, em cúp máy trước đây, phải làm việc rồi.” Nói xong, cô trực tiếp ngắt máy.
Bởi vì tâm trạng của cô khá vui nên đã rủ Trần Mộng Dao cùng nhau đi ăn sau khi tan làm. Hai người chỉ ăn tối rồi trở về ngay nên không ảnh hưởng nhiều đến thời gian, trước tám giờ đã có thể trở về chăm sóc cho Tiểu Đoàn TỬ.
Công ty mới này tan làm lúc 5h30 chiều, vừa đúng giờ thì Ôn Ngôn rời đi ngay. Lúc cô tan làm thì những người khác đều không động đậy gì mà chỉ nhìn chằm chằm cô. Tuy rằng cô cảm thấy kỳ lạ nhưng không để tâm, đến giờ tan làm thì tất nhiên phải đi về rồi.
Đây là bữa cơm của hội bạn thân nên Trần Mộng Dao không dẫn theo Kính Thiếu Khanh, hai cô tìm đến một quán ăn khá sang trọng. Trần Mộng Dao thích ăn cay nên món đầu tiên đã gọi Lạt Tử Kê, còn dặn phục vụ thêm cay cho món ăn.
Ôn Ngôn cười nói: “Chắc chắn cậu sẽ sinh bé gái cho xem. Ăn chua sinh trai, ăn cay sinh gái mà.”
Trần Mộng Dao tự tin tràn trề: “Chắc chắn rồi, bọn mình phải làm thông gia nữa chứ. Nếu như mình sinh ra bé trai thì khó xử rồi. Mà cậu nhanh như vậy đã tìm được việc mới rồi, thấy sao? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm ở công ty mới, có thuận lợi không?”
Ôn Ngôn gật gật đầu: “Thuận lợi, lương năm đến một triệu cơ. Mình cũng không ngờ mình lại đáng giá như vậy, trước đây đều là nhận lương theo tháng còn bây giờ thì nhận lương năm. Mình phải làm thật tốt sao cho xứng với số tiền mà công ty đã bỏ ra mới được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.