Lâm Thái Vy có chút nghẹn lời, không biết là vì bộc lộ chân tình hay là vì nguyên nhân nào khác: “Cô bớt nói những lời này đi, cái gì mà đưa cho tôi một phần? Tôi đều biết hết rồi, hai mươi vạn dùng để đuổi khéo tôi đi chứ gì? Tôi thật lòng yêu qua anh ấy, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ đối xử với tôi như thế, tất nhiên tôi không cam tâm. Tôi phải hỏi anh ấy lý do vì sao? Tôi chỉ nói chuyện của anh ấy cho gia đình anh ấy biết, muốn anh ấy có thể nhìn mặt người nhà một lần cuối là sai sao? Cô đừng ở đây chế giễu người khác nữa.”
Ôn Ngôn đau lòng đến mức đỏ hoe cả mắt, cô đau lòng thay Lâm Táp. Điều mà anh không muốn nhát chính là để người nhà biết được tin anh sắp chết, thế mà Lâm Thái Vy lại lựa ngay lúc này để kéo người của Lâm gia đến đây. Cô ta làm thế chỉ để được chia cho một phần khi đám người của Lâm gia xâu xé tài sản của anh!
Cô hít sâu một hơi: “Lâm Thái Vy, bây giò tôi không tính toán với cô. Tôi không muốn phải ồn ào khi Lâm Táp đang ở ranh giới của sự sống và cái chết. Cho nên cô thành thật một chút đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Lâm Thái Vy nhìn sang người của Lâm gia ở kế bên, phát hiện ra không ai nói đỡ một câu giúp cô ta bèn không dám lên tiếng nữa. Cô ta yếu ớt tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Ôn Ngôn quay lại bế Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817282/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.