Chương trước
Chương sau
Ngực của Kính Thiếu Khanh phập phồng dữ dội, phải một lúc sau anh mới lại lên tiếng: "Trong lòng em, anh là một người như vậy sao? Anh đã nói rất rõ với em rồi, anh không có thói quen ăn cỏ gần hang... Tại sao cô lại không tin?
Đôi mắt Trần Mộng Dao đỏ hoe nhìn anh, cố giả vo bình tĩnh: "Phải rồi, anh từng nói như vậy, tôi nhớ. Nhưng trên thực tế, anh đã ăn rồi. Đừng lo, tội không định cãi nhau với anh, đến bước này rồi thì không cần nữa, tôi sẽ nhanh chóng chuyển tiền đính hôn lại cho anh, tôi cũng không lấy bất cứ thứ gi từ Kính gia của anh cho đâu. Còn đối với bên ngoài, tôi sẽ tuyên bố chúng ta đã chia tay trong hòa bình, dù sao thì chúng ta cũng đã từng yêu nhau, tôi sẽ không nói một lời nào về anh với người khác đâu.”
Anh không ngờ rằng cô, một người luôn tuỳ tiện lại có một mặt cứng rắn như vậy, khi nói lên câu từ hôn này, cô không hề dây dựa dài dòng, thậm chí còn sắp xếp những việc tiếp theo. Sự điểm tĩnh mà cô thể hiện lúc này chắc chắn là đang nói với anh răng, mọi chuyện đã thực sự kết thúc, không còn chỗ để cứu vãn nữa. Sự dồn ép từng bước của cô, sự ngờ vực của cô hành hạ ạnh điên cuồng, anh không ngờ cuối cùng họ sẽ kết thúc vì hiểu lầm như vậy. “Anh hỏi lại lần cuối, không còn chỗ để cứu vãn nữa sao? Thậm chí không cho một cơ hội để giải thích?"
Giọng nói của anh có chút run run, từng lời từng chữ thôt ra như rút hết sức lực toàn thân.
Trần Mộng Dao không nhìn anh, cô xách túi đi qua anh, trực tiếp bỏ đi: "Không cần nữa." Nhìn thấy cộ bước đi, anh không có dũng khí đuổi theo, hai chân như thế rót chì, nặng nề vô cùng.
Ôn Ngôn muốn nói lại thôi, không biết phải nói gì mới tốt. Mục Đình Sâm cau mày, thở dài một hơi: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khóe môi Kính Thiếu Khanh gợi lên một nụ cười khổ “Sự thật còn quan trọng sao? Cô ấy chưa bao giờ tin tôi, muốn từ hôn thì cứ để cô ấy từ đi, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.” Nói xong anh cũng rời khỏi nhà Mục trạch. Chỉ còn lại Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, hai người vừa chứng kiến sự việc khi nấy, bốn mắt nhìn nhau.
Trần Mộng Dao vội vàng thu dọn hành lý dọn đi trước khi Kính Thiếu Khanh trở về khu biệt thự Bạch Thuỷ Loạn, vì đã quyết định tách ra nên cô sẽ không chừa một chút chỗ trống nào cho mình. Quay lại chỗ Giang Linh, Giang Linh đang đắp mặt nạ liếc mắt nhìn vào mấy chiếc túi lớn nhỏ nơi bàn tay cô, giật mình hoảng hốt: “Con đang làm cái gì đó? Hiện mẹ đang rất thành thật, con còn muốn về theo dõi mẹ sao?" 
Cô mặt không chút biểu cảm mà xách hành lý đi về phòng: “Mẹ, lúc con đính hôn, mình đã nhận được bao nhiêu thứ từ Kính gia vậy, đưa hết cho con, con trả về."
Thân hình Giang Linh bỗng nhiên dừng lại: “Con nói vớ vẫn cái gì thế? Con muốn huỷ hôn? Con điên à? Lại cãi nhau cái gì đó? Kính Thiếu Khanh có ngoại tình hay gì đó sao?"
Nghe thấy từ ngoại tình, Trần Mộng Dao lại nghĩ đến cảnh tượng mà cô tận mắt chứng kiến, hai tay cố nắm chặt thành nắm đấm trong tiềm thức.
Thấy cô không nói gì, Giang Linh nhận ra đó là sự thật, bắt đầu liên miên lải nhải: “Con nói trước kia cậu ta hoa tâm như vậy, hiện tại cậu ta mới chân thành bao lâu chứ? Cả con và bố mẹ đều ghét những chuyện như thế này. Từ nhỏ bố con đã dạy con phải trung thực. Không gả cho người ta thì không được phép bừa bãi, có đối tượng cũng không thể thay đổi thất thường. Suốt lâu năm như vậy mẹ và bố con cũng chưa bao giờ có chuyện hai lòng, sau khi ông ấy chết mẹ mới nghĩ đến việc tái hôn. Sao Kính Thiếu Khanh có thể như vậy chứ? Nhưng... con thực sự muốn từ hôn à? Cũng phải... chuyện này thật không thể chịu nổi, hai đứa còn chưa kết hôn đã bắt đầu, những ngày sau này còn rất dài, vậy làm sao con có thể chịu đựng được? Mẹ không thể nhìn con nhảy xuống hố lửa, mẹ sẽ cho con thẻ ngân hàng!"
Trần Mộng Dao cố gắng kìm nước mắt, lúc ở Mục trạch cô không khóc, giờ cô lại càng không thể khóc được, ít nhất Giang Linh cũng hiểu quyết định của cô, ủng hộ cô thay vì giày vò cô.
Khi Giang Linh lấy thẻ ngân hàng ra, cô rưng rưng cười, đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn mẹ. Thật ra... Kinh Thiếu Khanh không làm gì có lỗi với con cả, không phải anh ấy xấu mà là con xấu, không hợp với anh ấy lắm, cũng may là chúng con vẫn chưa cưới, bây giờ tách biệt cũng không trì hoãn nhau."
Giang Linh kinh ngạc tới phát ngốc: “Cậu ta không xấu mà con xấu là sao? Có phải con là người đã ngoại tình không? Trân
Mộng Dao, con muốn chết à? Từ nhỏ mẹ đã dạy con thế nào? Đứa trẻ nhà ai sánh bằng Kính Thiếu Khanh chứ? Mẹ thấy cũng chỉ có mỗi Mục Đình Sâm là trông thuận mắt, nhưng cũng không thể là Mục Đình Sâm được, ai chứ? Ai có khả năng khiến con hồ đồ như vậy?"
Trần Mộng Dao không muốn nhắc lại chuyện này nữa, cô chuyển hết tiền vào tài khoản của Kính Thiếu Khanh, sau đó soạn một tin nhắn dài gửi cho Hạ Lam, tất cả đều là những câu từ kích động, tất nhiên, chủ đề là để diễn đạt ý nghĩa của việc từ hôn. 
Cô sợ Hạ Lam gọi điện truy vấn nên gửi xong liền tắt máy, càng nghĩ càng hoảng sợ, sau đó cô lấy sim điện thoại ra, bẻ đi ném vào thùng rác, từ nay về sau cô không còn liên quan gì đến Kính gia nữa.
Từ khi trở về đến hiện tại, cô luôn ở nhà không tiếp tục ra ngoài nữa, Giang Linh biết cô tâm tình bất ổn, không dám nói gì thêm, thành ra cả căn nhà u ám và yên tĩnh đến đảng sợ.
Buổi tối, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, vẻ mặt Giang Linh buồn bực đi ra mở cửa, nhìn thấy Hạ Lam và Kính Thành Thúc đứng ngoài cửa, bà không kìm được mà nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lề: “Thông gia ơi, tôi cũng không biết hai đứa trẻ xảy ra chuyện gì nữa. Dao Dao bất ngờ dọn hành lý trở về, nói nó muốn từ hôn. Hỏi tôi thẻ ngân hàng xong thì nó không nói bất cứ điều gì nữa cho đến tận bây giờ. Nó cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, không chịu ăn uống gì, tôi sắp chết vì lo lắng rồi, rốt cuộc là có chuyện gi vậy?"
Hạ Lam và Kinh Thành Thúc cũng buồn rầu: “Cũng là bởi vì chúng tôi không biết, cho nên mới đến tìm Dao Dao định hỏi. Bà cũng biết tính tình Thiếu Khanh nhà chúng tôi rồi đấy, miệng rất chặt chẽ, chỉ cần nó không muốn nói, chúng tôi cũng không thể cạy miệng nó mở ra được, những chuyện như từ hỗn cũng không phải chuyện vặt. Nếu Thiếu Khanh nhà tôi làm gì sai, tôi, một người mẹ trước tiên sẽ nhận lỗi thay nó, sau đó quay về đánh gần chết nó, tôi nhất định phải cho mọi người một lời giải thích!"
Giang Linh không dám nói gì nữa, nếu đó là lỗi của Trần Mộng Dao thì sao? Bà không hỏi gì cả, chỉ nói vài câu đơn giản, nhỡ con gái của mình phạm sai lầm, Kính gia người ta chỉ e là sẽ không cho qua...
Hạ Lam vào cửa, đi thẳng đến cửa phòng ngủ của Trần Mộng Dao, kêu một hồi lâu Trần Mộng Dao mới mở cửa, sắc mặt tái nhợt như người mất hồn: "Bác gái..."
Chóp mũi Hạ Lam chua chua: "Sao con không gọi mẹ là mẹ? Mẹ chưa đáp ứng với con chuyện từ hôn mà.,. nếu có chuyện gì thì tâm sự riêng với mẹ, đừng giấu mẹ, nếu thật sự không thể bên nhau thì mẹ cũng không ép, mẹ chỉ muốn biết lý do thôi."
Trần Mộng Dao đưa bà vào phòng, đóng cửa hai người mới trò chuyện. Trần Mộng Dao ôm gối ngồi trên giường lẩm bẩm: "Đừng trách Kính Thiếu Khanh, là cháu không tốt, chuyện này coi như xong đi, ngay sau khi kết thúc kỳ nghỉ Tết cháu sẽ nghi việc ở công ty, thời gian tới sẽ ổn thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.