Chương trước
Chương sau
Anh thở dồn dập, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô ấy.
Cô không từ chối, tay đổi sang ôm cổ anh, khi hơi thở của nhau có chút lộn xộn, Mục Đình Sâm chủ động buông cô ra: “Anh biết em còn phải đi qua chỗ Trần Mộng Dao, em đi đi, như vậy là đủ rồi.”
Cô cúi đầu cười khúc khích: “Được rồi, anh đi ngủ sớm đi.”
Thực ra cô luôn biết cách để “lấy lòng” anh và làm thế nào có thể khiến anh vui… Lúc trước làm việc đấy là lấy lòng, nhưng bây giờ, có lẽ không còn nữa, tình cảm, đã luôn là của nhau, phụ thuộc vào bạn có muốn hay không.
Hai ngày cuối tuần, Trần Mộng Dao ở cùng Ôn Ngôn tại Mục gia, hai ngày nay thời tiết khó lắm mới có nắng, nhưng trong lòng cô lại có bão tuyết, đây là lần đầu tiên cô xung đột đến mức này với Kính Thiếu Khanh kể từ khi ở cùng Kính Thiếu Khanh, họ không liên lạc với nhau và không quan tâm đến nhau. Ngay từ đầu cô đã hy vọng anh sẽ chủ động liên lạc với cô, sau đó thất vọng, rồi tức giận, cuối cùng bắt đầu ngẫm lại, rõ ràng chuyện không nghiêm trọng, sao Kính Thiếu Khanh lại tức giận như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy chỗ Lê Thuần có vấn đè, khi Lê Thuần gọi điện cho Kính Thiếu Khanh rốt cuộc đã nói những gì khiến Kính Thiếu Khanh canh cánh trong lòng? Cô chỉ ăn một bữa ăn với một người đàn ông, chỉ vậy mà thôi.
Vào tối chủ nhật, cô có chút không thể ngồi yên, ngày mai cô sẽ trở lại làm việc, nếu như cô đi làm, khó tránh khỏi sẽ đụng mặt Kính Thiếu Khanh. Với tính cách nóng nảy của cô, chắc chắn sẽ xảy ra xích mích.
Nếu cô không đi, thì thật không thích hợp, công việc là công việc, việc cá nhân là việc cá nhân.
Ngay khi cô đang cầm điện thoại di động do dự không biết nên gửi tin nhắn hay gọi điện với Kính Thiếu Khanh, đột nhiên điện thoại vang lên, cô đầy mong đợi bấm vào tin nhắn, sau đó vô cùng thất vọng, tin nhắn gửi đến không phải của Kính Thiếu Khanh, mà là Diệp Quân Tước, chỉ với vài từ: “Thời tiết mấy ngày nay khá tốt, cô có muốn ra ngoài không?”
Cô từ chối không cần suy nghĩ: “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Gửi tin nhắn xong, cô dựa vào sofa thở dài nặng nè, Ôn Ngôn ở một bên cười nói: “Nếu cậu chịu không được thì gọi điện cho Kính Thiếu Khanh đi, lần này anh ấy xác định sẽ không chủ động tìm cậu làm hòa rồi, nếu hai người có thái độ cứng rắn như vậy, có lẽ không dễ kết thúc.”
Trần Mộng Dao oán hận nói: “Mình thực sự muốn biết khi gọi điện rốt cuộc Lê Thuần đã nói những gì cho anh ấy, chúng mình đã ở bên nhau lâu như vậy, Kính Thiếu Khanh chưa bao giờ như thế này với mình, Lê Thuần cũng đã quen anh ấy nhiều năm, coi như quan hệ có chút tế nhịn, coi như có chút cứng rắn, thì những gì Lê Thuần nói vẫn phải có trọng lượng trong lòng anh ấy. Trước đây lúc ở trong cửa tiệm đồ ngọt mình còn ngốc khi nghĩ con người Lê Thuần cũng tốt, cậu biết không khi gặp Lê Thuần ở trang viên của Diệp Quân Tước, cô ta nói gì với mình không? Nói mình với cô ta là tình địch! Nghĩ tới cái vấn đề này mình lại tức giận!”
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Có muốn mình gọi điện cho Kính Thiếu Khanh không?”
Trần Mộng Dao muốn cứng rắn từ chối, nhưng trong lòng cô bồn chồn không yên: “Cậu gọi… nhưng đừng nói là mình bảo cậu gọi… mình chỉ muốn biết bây giờ anh ấy có ở nhà hay không, đừng lúc mình không có ở bên cạnh lại đi lung tung, cậu giúp mình dò xét một chút là được rồi.”
Ôn Ngôn lấy điện thoại ra gọi điện cho Kính Thiếu Khanh, đợi một lúc lâu, cuối cùng điện thoại cũng có hồi âm, giọng nói có chút uễể oải của Kính Thiếu Khanh vang lên: “Alo…”
Hai người phụ nữ nhìn nhau, Ôn Ngôn hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Bên chỗ Kính Thiếu Khanh yên tĩnh, sau hai giây dừng lại, anh nói: “Tôi đang ở nhà, đang ngủ, có chuyện gì vậy?”
Trần Mộng Dao không kìm được nóng nảy, bây giờ mới chín giờ, Kính Thiếu Khanh ngủ lúc chín giờ từ lúc nào? Hoặc là thời gian này anh đang tăng ca ở công ty, hoặc là đang đi tiêu khiển, tuyệt đối không có khả năng ngủ sớm như vậy. Điều quan trọng nhát là khi không có cô ở đó, anh vẫn có thể yên tâm ngủ ngon, phảng phất như không bị ảnh hưởng gì!
Nhất thời Ôn Ngôn không biết nên nói cái gì, sau một hồi im lặng, Kính Thiếu Khanh thờ ơ nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây.”
Sau đó, anh thật sự cúp điện thoại. Trần Mộng Dao căn môi, nước mắt tuôn rơi lã chã, giống như lũ lụt.
Ôn Ngôn không dỗ được nên chạy lên lầu tìm Mục Đình Sâm cầu cứu: “Mục Đình Sâm! Vừa rồi em giúp Dao Dao gọi điện cho Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh đang ngủ, hỏi cũng không hỏi Dao Dao mà cứ thế tắt máy, bây giờ Dao Dao khóc dữ dội, em dỗ không được, làm thế nào bây giờ? Anh cũng tương đối hiểu Kính Thiếu Khanh, chuyện này nên làm thế nào đây?”
Mục Đình Sâm đang bận trong thư phòng, vừa nghe chuyện này liền cảm thấy đau đầu: “Anh cũng tương đối hiểu Kính Thiếu Khanh, nhưng chuyện tình cảm giữa nam và nữ anh làm sao có thể hiểu? Anh lại chưa yêu đương với cậu ấy. Anh nghĩ biện pháp tốt nhát là để Trần Mộng Dao quay về, hai người họ có thể giải quyết một mình. Dù là cãi nhau, hoặc đánh nhau đều được, chỉ cần có thể dứt khoát. Có sao nói vậy, đừng thử lòng nhẫn nại của đàn ông, đặc biệt là đàn ông hiểu phụ nữ, muốn đợi Thiếu Khanh chủ động cúi đầu, không thể nào, cậu ấy có thể chịu đựng được so với Trần Mộng Dao, cho dù khó chịu cỡ nào, cậu ấy cũng sẽ không chủ động.”
Ôn Ngôn nửa tin nửa ngờ hỏi: “Đàn ông là như vậy?”
Mục Đình Sâm gật đầu chắc chắn: “Đại khái là vậy, cho dù trời có sập, cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?”
Trong đầu cô có một chủ ý: “Anh bận xong chưa? Nếu xong rồi anh đưa Dao Dao về đi, muộn như vậy rồi, em thì không đi được.”
Mục Đình Sâm vẫn ung dung nhìn cô: “Muộn rồi còn để anh một mình đưa bạn em về, có phải là có chút không thích hợp không? Em yên tâm như vậy sao?
Hơn nữa cô ấy tự lái xe, cũng không cần anh đưa về.”
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn anh: “Anh sẽ không làm như vậy, em rất yên tâm. Dao Dao một mình lái xe đến đây không sai, hai ngày nay cậu ấy ăn không ngon ngủ không yên, cậu ấy tự mình lái xe em cũng không yên tâm, em bảo anh đưa cậu ấy về chủ yếu là muốn anh khuyên Kính Thiếu Khanh, cố gắng xoa dịu cảm xúc giữa họ. Hai người cùng một chỗ chắc chắn sẽ có chút xích mích, Dao Dao tuỳ tiện, tâm tư Kính Thiếu Khanh lại cẩn thận, hoà hợp được sao. Nếu anh không đi, em sẽ tự đưa cậu ấy về.”
Cô cũng đã nói như vậy, Mục Đình Sâm đương nhiên sẽ đồng ý thỏa hiệp vô điều kiện: “Được rồi, anh đi được chưa? Em đi ngủ sớm đi, anh đưa cô ấy về sẽ về ngay.”
Khi Mục Đình Sâm lấy chìa khóa xe đi xuống lầu, Trần Mộng Dao trở nên khó xử: “Tôi không về, anh ấy đều như thế xem không có chuyện gì, tôi còn chủ động dính vào anh ấy để làm gì? Giống như là tôi đang chột dạ. Tôi chỉ ăn một bữa với một người đàn ông đã giúp tôi. So với việc anh ấy nói chuyện với Lê Thuần trên điện thoại, như là hạt cá giữa sa mạc? Cùng lắm thì tôi về chỗ của mẹ tôi, rời khỏi anh ấy cũng không phải là không có chỗ ở! Nói không chừng bây giờ tôi về, người ta còn cảm thấy tôi ầm ï đến giấc ngủ của người ta nữal”
Mục Đình Sâm bát lực nhìn Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cũng có chút đau đầu: “Dao Dao… lúc này là lúc nào rồi?
Cậu đừng làm ầm nữa, lẽ nào cậu không thích Kính Thiếu Khanh sao? Đều đính hôn rồi, người nào cúi đầu trước cũng không mất mặt mà? Nếu cậu không về, không sợ Lê Thuần nhảy vào sao? Đừng quên sự chuyện này ai là người ở giữa, nếu mình là cậu, mình sẽ cùng Kính Thiếu Khanh ân ân ái ái. Cùng lắm thì cậu trở về không cần phần ứng đến anh ấy, lắc lư qua lại dưới mí mắt anh ấy, cậu không thoải mái, cũng khiến cho ânh ấy không thoải mái, cậu trốn ở chỗ mình, anh ấy lại vui vẻ thanh nhàn, uỗng công cậu tức giận vô ích.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.