Mắt nửa phút cô mới kịp phản ứng lại, cô có chút khó tin hỏi: “Là… là Diệp tiên sinh giúp tôi giải quyết Thạch Đông Hải ư?” Chuyện này không phải quá nực cười rồi sao? Cô và họ Diệp đâu quen biết gì nhau. Lúc ở quán bar thì tặng rượu cho cô, còn bây giờ thì quản cả chuyện tư của cô. Cái người họ Diệp này làm sao biết được chuyện này? Cô có cảm giác đang bị người khác theo dõi…
Người đàn ông trẻ tuổi thản nhiên nói: “Đây là danh thiếp của Diệp tiên sinh.”
Cô đưa tay nhận lấy tắm danh thiếp: “Giúp tôi cảm ơn người đó nhé, còn có… tại sao anh ta lại muốn giúp tôi? Hình như tôi và anh ta đâu quen biết gì nhau đâu?”
Người đàn ông trẻ tuổi chỉ cười mà không nói, sau đó anh bước lên xe rồi rời đi.
Cô cảm thấy thật vi diệu, nhìn xuống cái tên trên tắm danh thiếp – Diệp Quân Tước, CEO của Tập đoàn Diệp thị, cô chưa từng nghe qua nhân vật này. Cô nhét tờ danh thiếp vào trong túi, việc trước mắt là cô phải an ủi Giang Linh nên cô đã không gọi điện cảm ơn người kia.
Lúc cô lên lầu gõ cửa thì Giang Linh đánh chết cũng không chịu mở cửa, bà cứ bảo không còn mặt mũi nhìn ai làm cô vừa giận vừa buồn cười. Cô thật muốn mỏ đầu của mẹ mình ra để xem thử bên trong chứa những gì. Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh gọi tới: “Anh đang ở dưới lầu, em xuống đây đi.”
Cô đá lên cánh cửa trước mặt một cái: “Được, em xuống ngay.”
Sau khi lên xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817126/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.