Chương trước
Chương sau
Trần Mộng Dao hoảng sợ, dù cho rượu cồn cũng không thể ngăn chặn được nỗi sợ này. Cô không nghĩ tới bản thân cô sẽ bị kéo vào chuyện này, khiến cho Kính Thiếu Khanh nổi giận: “Anh đừng như vậy… thật sự em không có ra ngoài với ai hết…”
Kính Thiếu Khanh không có phản ứng gì cả, anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô. Trần Mộng Dao vội vàng nghĩ cách giải quyết vấn đề này nhưng trong đầu cô lại không có nhiều phương pháp. Vì quá gấp gáp nên cô đẩy ngã anh ra giường: “Anh tin em một lần đi… em không có gạt anh…”
Anh vươn tay đẩy cô ra: “Đứng dậy đi! Anh mệt lắm rồi, không muốn cãi nhau với em.”
Cô vùi đầu hôn lên môi anh, sau đó lộ ra ánh mắt mông lung nói: “Em biết anh mệt rồi, em giúp anh thả lỏng một chút.” Nói xong, cơ thể cô di chuyển xuống dưới rồi dừng lại ở trên bụng anh, bàn tay bối rối luồn vào trong quần ngủ của anh…
Kính Thiếu Khanh sao có thẻ tiếp tục chú tâm vào việc tức giận được chứ? Trong đầu anh đều là hai chữ “không được”: “Em làm gì vậy? Anh không có hứng lâm trận nữa đâu, uống nhiều rồi thì đi ngủ đi. Ngày mai anh mới tính sổ với eml”
Cô không thèm quan tâm lời anh nói. Rượu đã vào người cô thì cái gan cũng lớn không ít, cô cúi gầm mặt Vào thân dưới của anh.
Hô hấp của anh nhất thời ngưng trệ, anh vươn tay giữ lấy ót của cô: “Em… em uống say đều thành như vậy hả?”
Cô ngước mắt lên, mị nhãn như tơ nhìn anh…
Lúc cô tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. Chắc chắn Kính Thiếu Khanh đã đến công ty từ sớm rồi, cô vội vã chuẩn bị xong liền chạy đến công ty. Tiểu A đã Vài ngày không gặp cô, lúc đang ăn trưa trong khu làm việc thì nhìn thấy cô đang vội vội vàng vàng chạy vào, Tiểu A cười hỏi: “Mấy hôm nay cô đi đâu vậy? Đi hưởng thụ cuộc sống phải không?”
Trần Mộng Dao nào có tâm trạng nói đùa với Tiểu A, cô mơ hồ nhớ rằng tối qua mình và Kính Thiếu Khanh còn cãi nhau một trận, hình như bản thân cô còn làm ra chuyện không thẻ tha thứ. Anh rút thời gian ra làm một bữa cơm cho cô, vậy mà cô còn chạy đi uống rượu đến tối muộn mới về làm anh lo lắng đến nửa đêm. Sáng nay cô còn định dỗ dành anh một chút, nào ngờ tỉnh dậy đã là giữa trưa rồi.
“Kính Thiếu Khanh đâu rồi?”
Tiếu A thấy có chút kỳ lạ: “Hai người không phải đang ở chung sao? Sao lại hỏi tôi vấn đề đó chứ? Tôi đâu phải là vị hôn thê của anh ấy.”
Trần Mộng Dao nhịn không được, trọn tròng trăng: “Tôi đang hỏi cô anh ấy có ở trong phòng làm việc không! Thôi, tôi tự tìm là được rồi!”
Sau khi đẩy cửa phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh ra, cô ngạc nhiên nhìn anh đang nằm sắp trên bàn làm việc mà ngủ. Cô hơi áy náy, chắc chắn tối qua cô đã dày vò anh cả đêm? Đúng lúc cô định lặng lẽ lui ra ngoài thì Kính Thiếu Khanh đã tỉnh dậy. Anh nâng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo mệt mỏi: “Tới rồi sao?”
Cô chạy lên phía trước rồi ôm lấy anh: “Tối qua… em xin lỗi, anh đừng giận nữa nhé.”
Anh đặt cô ngồi lên đùi mình, nói: “Tối qua em cũng đã có thành ý như vậy thì làm sao anh giận em được nữa chứ? Sau này nếu em có đi uống rượu một mình thì vẫn phải bắt máy của anh, anh chỉ yêu cầu như vậy thôi.”
“Tối qua?” Trong đầu của Trần Mộng Dao vẫn chưa kịp hoạt động: “Tối qua? Tối qua sau khi về tới nhà thì em đã làm gì vậy?” Thái độ hôm nay của anh khác hoàn toàn với vẻ giận dữ của tối qua, rốt cuộc cô đã làm gì khiến anh hết giận? Cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Kính Thiếu Thanh cười đến cả mặt đều là ái muội: “Nếu em quên rồi thì để anh giúp em nhớ lại nhé?”
Cô càng nhìn biểu cảm của anh, càng cảm thấy hoài nghỉ: “Đừng nói là… anh sẽ không… em còn đang trong kỳ đèn đỏ đấy…”
Anh nâng tay, ngón tay day nhẹ trên môi cô: “Anh mới không có như vậy, là tự em đòi hỏi thôi, anh là “người bị hại” đây này. Nhưng mà dù là bị “cưỡng ép” như anh vẫn muốn thử lại một lần…”
Cô thô bạo hất tay anh ra, chuyện của tối qua từng chút một hiện lên trong đầu cô khiến toàn thân của cô đều khó chịu. Không ngờ cô lại làm ra những chuyện đói Kính Thiếu Khanh nhướng lông mày, nói: “Sao nữa đây? Ban nãy còn xin lỗi anh bây giờ thì muốn trở mặt sao? Anh vẫn chưa hết giận đâu đấy…”
Cô á khẩu một lúc rồi tìm cách đánh lạc hướng anh: “Dù sao… dù sao em cũng không làm chuyện có lỗi với lòng mình, cùng lắm chỉ là em không để ý đến những chỉ tiết nhỏ thôi. Em cũng lật bài đi nói xin lỗi với anh rồi, em đi làm việc đây!” Nói xong, cô đứng lên chuẩn bị rời đi nhưng lại bị anh kéo một cái quay trở về: “Một lần nữa đi, bây giờ trong công ty lại không có „ ai…
Cô đột nhiên cảm thấy anh điên thật rồi, nơi này là công ty đói “Không được! Anh mau buông em ra! Chúng ta về nhà hãng nói!”
Anh không thỏa hiệp, nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô làm cả người cô mềm nhũn. Cái tên xấu xa này lúc nào cũng tìm ra vị trí nhạy cảm của cô, sau vài cái trêu chọc thì cô cũng chịu không nổi nữa mà đành chấp nhận. Cô vô cùng lo sợ sẽ có ai đó đẩy cửa phòng làm việc ra, rõ ràng lúc nãy cô còn chưa khóa cửa phòng.
Nhưng mà, trong nỗi sợ bị phát hiện thì còn có chút kích thích…
Lúc cô bước ra khỏi phòng làm việc thì cảm mặt và trán đã đỏ bừng, Tiểu A lấy làm lạ nên tiếng lên hỏi: “Mặt của cô tại sao lại đỏ vậy?”
Cô đưa tay che mặt rồi xông thẳng về hướng nhà vệ sinh: “Không có gì hết, vừa đánh nhau một trận ấy mài”
Tiểu A mắt chữ O miệng chữ A, mặt cũng đỏ thành như vậy… chẳng lẽ bị tát sao? Sếp của cô còn có sở thích động tay động chân với phụ nữ sao? Kể từ lần đó trở đi, ánh mắt ngưỡng mộ mà cô dành cho Kính Thiếu Khanh đã không còn, thay vào đó là khinh bỉ.
Mục trạch.
Ôn Ngôn đang ăn cơm trưa thì điện thoại đột nhiên reo lên. Điện thoại của cô để trong phòng ngủ đang reo không ngừng, má Lưu giúp cô mang xuống: “Là bà cụ gọi tới.”
Bà nội? Ôn Ngôn khá ngạc nhiên và có chút vui mừng, bởi vì sau khi bà rời khỏi Mục trạch thì bà không còn gọi cho cô nữa. Nào ngờ lúc cô bắt máy lên thì giọng nói bên kia lại là của Ôn Chí Linh: “Ngôn Ngôn à, cháu mau tới đây, bà nội của cháu nhập viện rồi!”
Trong đầu cô “ong” một tiếng. Trước đây sức khỏe của bà vẫn rất tốt, sau khi đến Mục trạch thì cũng chỉ ho vài tiếng thôi, trước giờ bà đều có đi trị liệu nhưng không đến mức phải ở viện: “Làm sao vậy?”
Ôn Chí Linh cũng không nói rõ mà liên tục giục cô đến bệnh viện ngay, nói xong liền cúp máy.
Cô không thể không đi: “Má Lưu, má giúp con lấy áo khoác dày một chút, con phải đi bệnh viện một chuyền. Bà nội của con nhập viện rồi.”
Má Lưu vừa nghe xong liền gấp gáp: “Không đượ!
cLúc này làm sao con đến bệnh viện được? Mấy chuyện phiền não con không nên làm, tại sao cô của con lại như vậy chứ? Bà cụ ở viện mà cũng không xử lý được. Rõ ràng cô ta biết được tình trạng sức khỏe của con mà còn làm phiền tới con. Con cứ kiên quyết không đi, để má bảo lão Lâm giúp con xem thử. Nếu thiếu gia biết được con lại đi ra ngoài thì hai người sẽ cãi vả cho xem, mới yên tĩnh được vài hôm thôi đấy.”
Mặc dù Ôn Ngôn rất lo lắng những lời má Lưu nói cũng không phải không có lý. Chưa kể Ôn Chí Linh đang cố tình thông báo cho cô để cô phải lộ mặt: “Được thôi… vậy má để chú Lâm thay con đến thăm bà một chuyến rồi quay lại báo tình hình cho con hay.”
Lưu Má thở phào: “Vậy mới là đứa trẻ nghe lời chứ, má cũng chỉ vì tốt cho con thôi. Con vì đứa bé trong bụng mà ngày nào cũng phải thật cẩn thận, không thẻ xảy ra sai sót gì.”
Lâm quản gia rất nhanh đã có mặt ở bệnh viện, nơi mà bà cụ đang ở, nghe nói bà bị viêm phổi nặng. Do bị sốt cao nên bà đã mê man đi, cho dù có trị khỏi thì vẫn để lại di chứng. Nói cách khác đó thì đầu óc không được minh mẫn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.