Chương trước
Chương sau
Mục Đình Sâm giảm tốc độ xe xuống, hình như anh không muốn đưa cô về nhà quá nhanh: "Anh sẽ không buông bỏ em, anh đã nói từ sớm rồi."
Ôn Ngôn cười trào phúng: "Anh đừng làm tôi buồn cười nữa, tôi cũng đã nói từ sớm là hai chúng ta không thể đến với nhau. Tôi đã muốn trốn khỏi anh từ lâu, bây giờ khó khăn lắm mới được như ý nguyện, thì tại sao tôi lại phải tự nhảy vào chảo lửa lần nữa? Tôi thừa nhận nếu không có anh thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay, anh đã từng cho tôi rất nhiều thứ mà người khác không có được bao gồm cả tổn thương lớn nhất. Anh có tư cách gì để nói với tôi những câu nói kia? Anh hại chết bố tôi rồi giả làm người tốt nhận nuôi tôi, thậm chí còn kết hôn với tôi... anh muốn gì chứ? Anh định làm thế để tâm hồn được thanh thản sao? Anh thanh thản rồi, còn tôi thì sao? Bố tôi thì sao? Ngoại trừ hai chữ “tội đồ” thì bố tôi không để lại bất cứ thứ gì, tôi lấy gì để tha thứ cho anh?"
Ảnh mắt phức tạp trong bóng tối của Mục Đình Sâm giao thoa với tâm trạng của anh, giọng nói dịu dàng của anh xen lẫn đau khổ: “Thì ra anh trong mắt em là một kẻ ác độc không có thuốc chữa như vậy?"
Ôn Ngôn không chút do dự trả lời: “Không sai.”
Mục Đình Sâm cũng không còn gì để nói, anh dừng xe ở một bên đường không người qua lại.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Ôn Ngôn lạnh lẽo nói: “Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, tôi nghĩ là chúng ta cũng không còn gì để nói với nhau nữa. Sau này anh cứ đi trên Dương Quan Đạo của anh, còn thôi thì bước trên cầu Độc Mộc của tôi."
Cô không hề biết được lúc này trong tim của Mục Đình Sâm đang trào dâng lên từng đợt sóng lớn. Anh từng nghĩ tới việc dùng phương thức thô bạo nhất để mang cô về Đế Đô rồi giam cầm cô bên anh, nhưng lại mâu thuẫn với ý muốn có một cuộc sống bình yên cùng cô, khiến anh không nỡ đối xử với cô như vậy...
Sau cùng vẫn là lý trí chiếm thế thượng phong, Mục Đình Sâm dần bình tĩnh lại: “Anh không tin là em có thể hoàn toàn cắt đút quan hệ với anh, anh cá là trong lòng em vẫn còn anh."
Anh rất tự tin về điều này vì đây là sự thật.
Điều luôn ẩn chứa trong lòng Ôn Ngôn bị anh đoán được một cách dễ dàng làm cô không khống chế được tâm trạng. Cô cố gắng duy trì bình tĩnh, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, anh nói không sai! Trong lòng tôi vẫn còn anh vì dù sao anh cũng là người nuôi lớn tôi, tôi đã từng xem anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi cũng đã dần dần tiếp thu chuyện tôi là vợ của anh, thậm ch... yêu anh.
Chính vì vậy mà tôi mới không đem những chuyện anh đã làm công bố ra ngoài, mà dù tiết lộ ra thì tôi cũng đấu không lại anh. Bây giờ điều tôi muốn là một nơi không có anh, như vậy tôi mới thật sự có được mảnh đất bình yên, anh hiểu không? Đúng thật tôi không đủ quyết đoán nên bây giờ mới còn dây dưa không dứt với anh, nhưng ít ra tôi vẫn còn tỉnh táo.”
Mục Đình Sâm đột nhiên cười: "Ha... anh sợ là phải khiến em thất vọng rồi. Em ở đâu thì anh sẽ ở đó, cho tới khi nào anh trở thành mảnh đất bình yên của em.
Anh nói xong liền khởi động xe lại, như thể cuộc đối thoại ban nãy không chút ảnh hưởng tới anh. Ôn Ngôn kinh ngạc vì anh không còn vẻ bạo ngược như trước, là điều gì đã khiến một người đàn ông cao ngạo trở nên tùy tính như vậy? Không tức giận, không nóng nảy.
Tới trước cửa tiểu khu, Ôn Ngôn không quay đầu lại mà bước xuống xe. Ảnh sáng quá mờ nên cô không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh. Thế nhưng cô có thể nghe ra được anh khá vui vẻ và thoải mái qua ngữ khí của anh. Trong đầu anh ruốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Cô đã nói rõ như vậy rồi mà không thể chọc tức được anh, trái lại anh còn xem như chưa có gì xảy ra?
Đợi đến lúc cô đi lên lầu, cô thử nhìn ra bên ngoài thì thấy xe anh đã biến mất trong màn đêm.
Ôn Ngôn cảm thấy có chút hoảng loạn vì đoản không ra anh đang nghĩ gì, còn có những câu nói không rõ ràng kia... làm cô muốn tìm hiểu nhưng lại không dám tiến thêm một bước.
Hôm sau, cô rời khỏi nhà lúc tám giờ rưỡi như thường lệ. Ngay tại lúc cô mở cửa ra, hình ảnh của một bó hoa hồng đỏ diễm trên đất đập vào mắt cô. Bó hoa này giống hệt với bó gửi đến tiệm bánh lần trước nên cô càng khẳng định cả hai bó hoa đều do Mục Đình Sâm gửi tới, vì lần này anh không gửi ẩn nhanh nữa, trên tấm thiệp của bó hoa có ghi một dòng chữ: "Chào buổi sáng, chúc em tâm trạng vui vẻ."
Cuối câu còn kèm theo ba chữ rồng bay phượng múa "Mục Đình Sâm”.
Cô không biết anh đang muốn giờ trò gì, hay anh cảm thấy dùng cách này sẽ khiến cô quên đi tai nạn máy bay kia? Rồi cô sẽ xem như chua từng xảy ra chuyện gì mà ngoan ngoãn quay về bên anh? Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì quả ấu trĩ rồi, chỉ với vài bó hồng thì có thể xóa đi quá khứ tồi tệ là chuyện không thể. Trong lòng anh chắc chắn không nghĩ đơn giản như vậy, chỉ là anh đang đổi sang một sách lược khác thôi, đại khái là vậy...
Cô định đem bỏ hoa hồng này vứt thẳng vào thùng rác, nhưng cái tính "tiết kiệm" lại tái phát khiến cô từ bỏ ý định này. Từ nhỏ tới lớn cô đều không có thói quen phung phí, dù sao hoa cũng đã được giao tới vậy cứ mang về tiệm làm trang trí vậy. Mỗi bàn đều đặt một bình hoa với hai ba cành hồng trông không tệ, đây coi như là "tận dụng mọi thứ” vậy.
Cô ôm bó hoa tới cửa tiệm, Trần Mộng Dao mới bước vào cửa với vẻ mặt ngái ngủ: “Sao cậu tới sớm vậy Tiểu Ngôn?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.