Chương trước
Chương sau
Hiện tại trong cửa tiệm đang là thời điểm bận rộn, Ôn Ngôn cũng không ngẩng đầu nhìn Trần Mộng Dao: "Cậu vào bếp làm gì vậy? Cậu đầu biết làm đồ ngọt đầu, ra phụ An Nhã làm đồ uống được rồi."
Trong lòng Trần Mộng Dao có chút không yên: “Mình phụ bếp cho cậu, An Nhã không bận lắm."
Lúc này Ôn Ngôn mới ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Cậu sao vậy?"
"Mình... đột nhiên muốn chia tay.”
Ôn Ngôn bị lời nói của cô làm cho có chút choáng ngợp: "Cái gi? Tại sao thế? Vì Kính Thiếu Khanh làm chuyện gì sai sao? Hay anh ấy quay lại với người phụ nữ kia?”
Mắt Trần Mộng Dao đỏ hoe: "Không, anh ấy rất tốt, cực kỳ tốt, đối với mình thì không chê vào đâu được. Chính vì điều này mà mình cảm thấy mình không thích hợp với anh ấy. Tại sao anh ấy lại đối xử tốt với mình như vậy? Minh không có gì cả... ngay cả cơ thể cũng không sạch sẽ. Nếu anh ấy hung hăng hay bớt quan tâm mình, thì mình cũng có thể cân bằng lại một chút. Tại sao phải ôm mình vào lòng như bảo bối thế? Những người như mình không đủ thông minh, không có bất cứ năng lực gì, dù kết hôn xong cũng chỉ làm đồ trang trí, không giúp được gì cho anh ấy."
"Tiểu Ngôn, bây giờ mình mới biết những người không môn đăng hộ đổi cứ ép sống với nhau là khó khăn đến mức nào. Cho dù ngay cả khi gia đình mình chưa phá sản, thì mình cũng không xứng với anh ấy. Ngoài việc ăn uống chơi bời, thì cái gì mình cũng không biết. Anh ấy ngoài việc đa tình thì hầu như không có khuyết điểm nào, vậy mà anh ấy lại vi minh mà thay đổi. Minh phải thế nào mới lấy lại cân bằng đây? Nếu chuyện của mình mà mẹ anh ấy biết, thì cổng Kinh gia mình cũng không vào được. Giấy không thể gói lừa, không giấu được đâu, dù có giấu được thì mình cũng không muốn làm kẻ dối trá cả đời."
Ôn Ngôn cảm thấy đặc biệt khó chịu, không ngờ người đánh bại Trần Mộng Dao lại chính là tự bản thân Mộng Dao. Cô không thể vượt qua rào cản của chính mình. Ngay cả khi Kính Thiếu Khanh không hề bận tâm, nhưng không có nghĩa là mọi thứ có thể diễn ra suôn sẻ.

Cô suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Dao Dao... trước tiên cậu đừng kích động, vẫn còn đường để quay lại mà. Chuyện đó chẳng phải cậu không đồng ý sao, cậu là nạn nhân, lẽ ra phải là mình... mẹ của Kinh Thiếu Khanh không phải là người không nói lý lẽ. Mình tin di ấy có thể hiểu và bao dung, đó không phải là lỗi của cậu! Cậu không cần phải mặc cảm mà để bản thân thấp bé như hạt cát!"
"Đúng vậy, Kính Thiếu Khanh thông minh và có năng lực hơn cậu. Chỉ là quá khứ cậu không cố gắng thôi, chứ đầu phải là kẻ ngốc, cậu có thể học hỏi. Chỉ cần tình cảm tốt đẹp, dù sao sau khi kết hôn cậu ở nhà nội trợ và chăm con không phải là không được, không nhất thiết là phải cân bằng, vì đó cũng là một loại cân bằng rồi. Anh ấy đối xử tốt với cậu chẳng lẽ không được? Phải bạo lực thì mới cân bằng sao? Dao Dao, cậu bình tĩnh lại đi."
Trần Mộng Dao run rẩy nói: “Mình không có không bình tĩnh được. Suy nghĩ đó đã nảy ra vào buổi sáng, mình cứ nghĩ nó suốt. Đáng lẽ ngay từ đầu mình không nên hẹn hò với anh ấy. Mình không muốn trì hoãn cuộc sống của anh ấy. Anh ấy xứng đáng được tốt hơn. Đặc biệt là sau khi mình cảm thấy anh ấy thực sự yêu mình, đầu tiên là mình ngọt ngào it kỷ, sau đó lại là bồn chồn, hoảng sợ và lo lắng. Minh nghĩ kỹ rồi, Tiểu Ngôn, cậu không cần phải thuyết phục mình.”
Ôn Ngôn nhìn thấy quyết tâm của Trần Mộng Dao, trong lời nói của cô không có chút do dự, mà như đinh đóng cột, nên trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu: “Mình khuyên cậu nên suy nghĩ lại. Cả đời này gặp được người yêu cậu thật lòng khó tìm lắm. Là một người ngoài cuộc, anh ấy không bận tâm đến quá khứ của cậu, thì cậu nên trân trọng nó. Đây là cách nhìn khách quan. Còn từ góc độ của một người bạn, mình hiểu cảm xúc và lựa chọn của cậu. Bởi vì cậu yêu anh ấy, nên cậu luôn cảm thấy bản thân sẽ cản trở anh ấy, chuyện này thì minh hiểu. Nhưng thực tế thì... nếu cậu bỏ lỡ nó, sẽ không có Kính Thiếu Khanh thứ hai trên đời này nữa. Cậu nỡ sao?"
Trần Mộng Dao cuối cùng lạc giọng kiệt sức khóc lên: "Mình không nỡ! Nhưng mình không còn cách nào khác! Mình từ nhỏ chỉ muốn làm một người bình thường sống qua ngày. Còn anh ấy thì như con của trời. Dù minh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không theo kịp anh ấy. Khoảng cách giữa mình và anh ấy lớn đến mức nào, cậu không nhìn ra được sao? Sau này còn rất nhiều vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ.
Phong hoa tuyết nguyệt lúc yêu đường sẽ biến thành mảnh vụn đầy đất sau hôn nhân, chúng mình đã từng có nhau, kết thúc ở thời điểm tốt nhất, không phải lựa chọn chính xác nhất sao?"
Câu hỏi này khiến Ôn Ngôn á khẩu không trả lời được, cô cảm thấy mình không thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ, vì vậy nên cô mới khuyên Trần Mộng Dao đừng từ bỏ Kính Thiếu Khanh, câu “cậu bỏ được sao" kia, cũng nói ra tiếng lòng của cô. Cô không nỡ, Trần Mộng Dao cũng thế.
Cô không tiếp tục thuyết phục nữa: "Quên đi, cậu tự mình suy nghĩ vậy, đừng khiến bản thân hối hận là được. Trước khi chia tay, hãy nghĩ đến thống khô mà mình sẽ gặp phải sau khi chia tay. Sau này gặp lại Kinh Thiếu Khanh đi với người phụ nữ khác, cậu có cảm thấy khó chịu như sắp chết không? Nếu cậu nghĩ mình chịu đựng được thì hãy làm theo ý mình.”
Buổi tối, Ôn Ngôn đóng cửa sớm, nhưng không có rủ Trần Mộng Dao đi ăn tối, mà đi thẳng về nhà. Ý định của cô định để Trần Mộng Dao và Kinh Thiếu Khanh có thời gian riêng tư, hy vọng có thể xoay chuyển. Nhưng nghe được những gì Trần Mộng Dao nói, thái độ cậu ấy quả cứng rắn. Nên cũng mơ hồ cảm thấy không còn xoay chuyển được nữa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.