Ôn Ngôn vừa hay đang ở quầy thu ngân, lễ phép hỏi: “Chào dì, dì chọn món gì ạ?”
Bác gái sờ một lọn tóc xoăn trên tai, thần bí hỏi: “Lam Tương làm ở đây sao?”
Lam Tương nhíu mày: “Sao ông không hỏi con gái ông đã làm cái gì?”
Khương Nghiên Nghiên cười lạnh hỏi: “Các người có chứng cứ không?”
Lam Tương chán nản nói: “Đừng gây chuyện ở đây!”
Khương Quân Thành vì muốn trút giận cho con gái nên hướng về phía những khách hàng trong cửa tiệm nói: “Đây chính là cửa tiệm không tốt lành gì, hôm qua con gái tôi đến đây mua đồ ngọt mà bị bọn họ đánh một trận, cửa tiệm như thế này mà các người cũng dám đến sao?”
Khách hàng trong cửa tiệm nhìn hai bố con bọn họ như đang ngồi xem kịch miễn phí, không có ý định rời đi, dù sao họ cũng là khách quen đến đây ăn vì vậy Ôn Ngôn bọn họ là người như thế nào thì hầu hết mọi người đều không nghi ngờ. Khương Quân Thành thấy không ai đáp lại mình, ông ta tức giận đỏ bừng mặt: “Gọi Ôn Ngôn ra đây! Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ thật tốt đứa con hoang kia cho quy củ lại!”
Trần Mộng Dao vừa nghe thấy hai chữ “con hoang”
liền không nhịn được nữa: “Ông lặp lại lần nữa? Ông nói ai là con hoang? Khương Nghiên Nghiên nhà ông hành xử vô pháp vô thiên mới tương đối giống con hoang đi? Tiểu Ngôn của chúng ta giáo dưỡng rất tốt, là do Mục Đình Sâm đích thân dạy, ai dám nói cô ấy gia giáo không tốt? Nếu có bản lĩnh thì ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/816977/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.