Chương trước
Chương sau
Đợi Mục Đình Sâm tắm xong đi ra ngoài, cô giấu đi sự xấu hỗ và giúp anh xử lý lại vết thương trên người, sau đó, cô dọn dẹp vệ sinh và giặt quần áo. Bộ âu phục của anh rất đắt, đắt đến mức giặt hư cô đền không nồi, nên giặt hoàn toàn bằng tay, khi giặt đến quần lót, cô qua quýt vò vài cái, trong lòng
bàn tay cảm thấy như bỏng…
Lam Tương đi đón con ở nhà trẻ không bao lâu đã quay về, gần đây cô phải làm vậy rất nhiều lần. Người khác có thể không đề ý, nhưng Ôn Ngôn đã nhận ra chuyện này: “Chị Lam, nhà chị không có ai giúp chị chăm con sao? Em không phải có ý gì khác đâu, em rất thích Nha Nha nhưng cứ cảm thấy… cứ làm vậy thì chị sẽ mệt lắm vì không ai
giúp chị đi đón con?”
Lam Tương cười khổ, cô lắc đầu: “Không có. Chồng chị là nhân viên lập trình nên đi công việc rất mệt mỏi và thường phải tăng ca tới tối, chuyện của con cái anh ấy không có thời gian để lo nữa.
Còn những người lớn tuồi trong nhà… tại vì chị gả
xa nên bố mẹ không có ở đây, còn ba mẹ chồng thì không giúp nữa. Họ cảm thấy họ đã tới độ tuổi hưởng phúc rồi nên mỗi ngày ăn xong thì đi ra ngoài chơi rồi, cả ngày cũng không thấy họ đâu. Người đi đón con đều là chị, sau khi tan làm thì chị phải dọn dẹp chén bát mà họ ăn và quần áo mà họ mặc. Nha Nha được nghỉ hai ngày cuối tuần thì họ sẽ giúp trông vào buổi sáng, nhưng sau đó cũng
sẽ la đau chỗ này chỗ kia…”
Trong bóng tối, cơ thể Ôn Ngôn gần như cứng đờ, cô chưa ngủ, cũng nghe rõ anh nói cái gì, nhưng
cô không đáp lại.
Mục Đình Sâm biết cô đã nghe thấy: “Đúng vậy, anh đã lừa em, giấu em bao nhiêu năm như vậy. Nếu anh đã trăm phương ngàn kế có tình giữ em ở bên cạnh mình lâu như vậy, sao có thể dễ dàng để em bỏ đi? Anh đã nói rồi, em muốn tự do, anh có thể để em tự do một năm rưỡi, thời gian cũng không còn nhiều, bây giờ anh đang trưng cầu ý kiến em không sai. Nhưng kết quả cuối cùng cũng sẽ giống như anh mong muốn. Anh có một vạn
cách để em quay về Mục trạch, em biết đó, tự
nguyện quay về luôn là cách nhẹ nhàng nhát.”
Ôn Ngôn ngồi dậy nhìn anh: “Khi nào khỏe hơn rồi
lại nói với tôi.”
Anh cứ nghĩ đến chuyện làm sao bị thương liền cảm thấy mất mặt, cũng càng thêm phiền muộn: “Chút thương này có là gì đâu? Đừng tưởng rằng
anh không có cách tóm eml”
Ôn Ngôn cầm gối trên ghế sofa lên đập vào người anh: “Anh rốt cuộc còn muốn tôi thê nào nữa? Tại sao anh lại đối xử với tôi bá đạo như vậy? Có phải vì muốn tôi mang ơn đội nghĩa anh không? Còn muốn tôi luôn cảm kích mang on một người giết chết bồ tôi? Mười năm rồi, tôi chịu đủ rồi! Nếu anh không có chuyện gì thì bây giờ đi ngay cho tôi! Dù sao anh cũng là Mục Đình Sâm, dù vứt anh ở đâu
thì cũng không chết được!”
Mục Đình Sâm đứng im bắt động, bề ngoài cô có vẻ bình tĩnh, hóa ra cũng giấu sóng to gió lớn, đây cũng là cách trút giận của cô. Dù lời nói của cô có
cay nghiệt đến đâu, anh cũng chỉ có thể chịu
đựng: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh ở đây, là hợp tình hợp lý.”

Anh không thể chịu đựng nồi cuộc sống thiếu cô nữa, trước khi đến đây anh cảm thấy mình đã sẵn sàng chiến đấu dài kỳ, từ từ đến, từng chút một, đó là điều anh đã tự nhủ. Nhưng thực tế là anh không làm được, đối với cô, anh chỉ có thể dùng một cách, chỉ cần cô quay về bên anh, mọi thứ
đều có thể từ từ tới.
Ôn Ngôn có chút điên cuồng: “Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi? Anh có thể tóm tôi thế nào? Anh còn cái gì có thể uy hiếp tôi? Tôi không có gì hết! Anh muốn nhắm vào Dao Dao sao? Bây giờ Dao Dao là người phụ nữ của người anh em của anh, có bản lĩnh thì cứ đụng vào cậu ấy! Mục Đình Sâm tôi hận anh! Hận đến mức muốn anh chết đi! Tôi chịu
đủ rồi!”
Lam Tương luôn dồn hết sự dịu dàng cho Nha Nha, cô bảo: “Ngoan nào, mẹ chưa có thời gian và phải làm việc nữa, con tự mình vẽ được không?
Buổi tối về nhà rồi thì mẹ sẽ giúp con nhé.”
Mà đúng lúc vẽ vời lại là sở trường của Ôn Ngôn:
“Để em, chị Lam cứ đi làm việc đi.”
Nha Nha rất thích Ôn Ngôn, bé liền nói: “Dì xinh
đẹp ơi, dì biết vẽ mặt trời không?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Tất nhiên rồi, cái gì dì cũng biết vẽ hết. Lúc trước dì có học vẽ đó, không chỉ là mặt trời mà dì còn vẽ Nha Nha được luôn. Tới đây, để
dì dạy cháu cách vẽ.”
Lam Tương thuận miệng hỏi: “Tiểu Ngôn có học vẽ ư? Vậy tại sao em lại muốn mở tiệm bánh
ngọt? Em có vẻ rất thích vẽ mà?”
Ôn Ngôn cười một cái: “Trước đây em từng làm qua thợ thiết kế nhưng sau này không muốn làm nữa, vậy nên em mới mở tiệm còn chuyện vẽ vời thì gác qua một bên rồi. Thật ra có thích cũng vô dụng thôi, cuộc đời của con người không thể mãi dậm chân tại chỗ. Em thích tự do, muốn làm gì thì
làm đó, như vậy mới gọi là nhân sinh chứ.”
Lam Tương có chút ngưỡng một: “Em còn trẻ như
vậy, thiếu gì thời gian để làm việc mình thích. Em
cũng không bị hôn nhân ảnh hưởng như chị, mỗi
ngày chị đều phải vất vả vì con vì gia đình như cái chong chóng. Thời gian nghỉ ngơi thì chỉ có lúc đi ngủ thôi, mà nhiều khi cũng không ngủ được nữa… sợ con đau ốm. Chị thật ngưỡng mộ em. Chị luôn muốn hỏi thử rốt cuộc chồng của em làm nghề gì nhưng nếu em không tiện chia sẻ thì thôi
vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.