Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ vừa nghĩ tới cảnh tượng Mục Đình Sâm không chút động tĩnh ngồi trong phòng làm việc thì cô đã hoảng loạn rồi. Nếu không phải vì kiếm tiền thi cô đã không nhận đơn của anh, không nhắc tới chuyện cô phải vất vả cả ngày mà cô luôn có cảm giác rằng anh đang cố tình làm phiền cô!
Lam Tương đi đón con ở nhà trẻ không bao lâu đã quay về, gần đây cô phải làm vậy rất nhiều lần. Người khác có thể không để ý, nhưng Ôn Ngôn đã nhận ra chuyện này: "Chị Lam, nhà chị không có ai giúp chị chăm con sao? Em không phải có ý gì khác đâu, em rất thích Nha Nha nhưng cứ cảm thấy... cứ làm vậy thì chị sẽ mệt lắm vì không ai giúp chị đi đón con?"
Lam Tương cười khổ, cô lắc đầu: "Không có. Chồng chị là nhân viên lập trình nên đi công việc rất mệt mỏi và thường phải tăng ca tới tối, chuyện của con cái anh ấy không có thời gian để lo nữa. Còn những người lớn tuổi trong nhà tại vì chị gả xa nên bố mẹ không có ở đây, còn ba mẹ chồng thì không giúp nữa. Họ cảm thấy họ đã tới độ tuổi hưởng phúc rồi nên mỗi ngày ăn xong thì đi ra ngoài chơi rồi, cả ngày cũng không thấy họ đâu. Người đi đón con đều là chị, sau khi tan làm thì chị phải dọn dẹp chén bát mà họ ăn và quần áo mà họ mặc. Nha Nha được nghỉ hai ngày cuối tuần thì họ sẽ giúp trông vào buổi sáng, nhưng sau đó cũng sẽ la đau chỗ này chỗ kia. "
Ôn Ngôn nghe xong liền cau mày: "Sau này chị cứ đem Nha Nha đến cửa tiệm vào cuối tuần, lúc chị bận thì để bé ở phòng nghỉ còn rảnh thì cho bé ra chơi một chút, khi nào buồn ngủ thì có thể vào trong nghỉ ngơi.
Lam Tương cắn nhẹ môi, trong đáy mắt cô thoáng qua một tia nhẫn nại: "Bố mẹ chồng của chị không có công sinh thành với chị nên họ không giúp thì chị vẫn hiểu được. Con cái là của chị, chị không có bất kỳ oán trách nào cả. Chị không cảm thấy chị đáng thương vì sau này họ có cần chị thì chị cũng có lý do không cần lo cho bọn họ. Chồng của chị muốn trả ơn nuôi dưỡng thì là chuyện của anh ấy, đối với chị thì không ai mắc nợ ai cả."
Mỗi người đều có khó khăn của riêng mình, mỗi nhà đều có những chuyện khó để nói. Ôn Ngôn cũng không biết phải nói gì mới phải, nghĩ lại thì cô chưa từng gặp qua những vấn đề về gia đình như những người bình thường khác. Cải mà cô phải đối mặt chỉ có duy nhất một người tên Mục Đình Sâm thôi, cô cũng chẳng biết đây là phúc hay là họa nữa.
Nha Nha còn nhỏ nên không hiểu mẹ đang nói gì, cô bé cũng không nhận ra mẹ đang rất mệt mỏi. Bé lấy một quyền tập ra rồi tự ngồi vẽ: "Mẹ ơi, đây là bài tập mà cô giáo giao cho, nhưng mà con vẽ hoài cũng vẽ không được mặt trời. Mẹ giúp con được không?"
Lam Tương luôn dồn hết sự dịu dàng cho Nha Nha, cô bảo: "Ngoan nào, mẹ chưa có thời gian và phải làm việc nữa, con tự mình vẽ được không? Buổi tối về nhà rồi thì mẹ sẽ giúp con nhé."
Mà đúng lúc vẽ vời lại là sở trường của Ôn Ngôn: "Đế em, chị Lam cứ đi làm việc đi."
Nha Nha rất thích Ôn Ngôn, bé liền nói: "Di xinh đẹp ơi, đì biểt vẽ mặt trời không?"
Ôn Ngôn gật đầu: "Tất nhiên rồi, cái gì di cũng biết vẽ hết. Lúc trước di có học vẽ đó, không chỉ là mặt trời mà di còn vẽ Nha Nha được luôn. Tới đây, để di dạy cháu cách vẽ."
Lam Tương thuận miệng hỏi: "Tiểu Ngôn có học vẽ u? Vậy tại sao em lại muốn mở tiệm bánh ngọt? Em có vẻ rất thích vẽ mà?"
Ôn Ngôn cười một cái: "Trước đây em từng làm qua thợ thiết kế nhưng sau này không muốn làm nữa, vậy nên em mới mở tiệm còn chuyện vẽ vời thì gác qua một bên rồi. Thật ra có thích cũng vô dụng thôi, cuộc đời của con người không thể mãi dậm chân tại chỗ. Em thích tự do, muốn làm gì thì làm đó, như vậy mới gọi là nhân sinh chứ."

It ra chị có một gia đình và một đứa con đáng yêu, nhìn em có vẻ như cái gì cũng có nhưng thật ra không có gì cả. Ai cũng sẽ ngưỡng mộ thứ mà mình không có, thật ra có rất nhiều người phải ghen tị với những gì chị đang có đấy."
Buổi tối, Ôn Ngôn không ở lại trễ nữa, cô đợi Lam Tương họ tan làm thì cũng đóng của trở về.
Giờ đang là chin giờ tối, giá thổi mát mẻ nên đường còn nhiều người qua lại khiến cô khá yên tâm. Thế nên cô không bắt xe mà đi bộ về nhà, dù sao khoảng cách từ đây đi về cũng không xa.
Đột nhiên, cái cảm giác bị theo đuôi lại dâng trào trong lòng cô. Cô cẩn thận quay đầu lại nhìn một cái nhưng không phát hiện điều gì kỳ lạ, tuy nhiên cô vẫn tăng tốc độ của bước chân, cô chạy vào ngã rẽ của con đường. Sau đó, trong một chiếc Rolls Royce màu đen, sắc mặc của Mục Đình Sâm đã có chút lạnh lẽo: "Nếu cậu còn dọa sợ cô ấy thì tôi sẽ bẻ đầu cậu xuống đấy."
Tài xế mới sợ xanh cả mặt, hai tay trên vô lăng vẫn còn đang run bần bật. Anh không được lão luyện như Trần Nặc: "Dạ vâng, ông chủ... vậy bây giờ... còn tiếp tục theo hay không?"
Mục Đình Sâm dừng lại một lúc rồi nói: "Theo, theo thêm một đoạn nữa. Khi nào về tới trước của tiểu khu thì cậu có thể về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.